Đi ra từ cửa hàng Haagen
-Dazs, Nguyễn Yên căn bản không để những lời cười nhạo của ba người kia trong lòng, vì chuyện hội đấu giá đã chiếm cứ toàn bộ tâm trí cô.
Cô nhớ tới câu chuyện mà ba từng nói với cô.
Nguyễn Vân Sơn lúc còn trẻ đã thích một cái khấu bình an được làm từ phỉ thúy băng chủng thiên nhiên trong một hội đấu giá nọ từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì cái khấu bình an này ngoại trừ có hình dạng vô cùng giống với cái mà bà nội Nguyễn Yên khi còn sống đeo nhưng sau đó bị thất lạc ngoài ý muốn thì khi ông nhìn thấy nó ông lại nhớ đến mẹ cô cho nên đặc biệt yêu thích và muốn có nó.
Nhưng mà khấu bình an lại là món đồ cuối cùng của toàn bộ buổi đấu giá, vậy nên nó khiến rất nhiều người thèm nhỏ dãi cả ba mét, lúc ấy đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Nguyễn Vân Sơn là ông chủ của một công ty xây dựng địa ốc vừa đưa ra thị trường.
Khi đó hai người đã tranh đấu rất kịch liệt ở hội đấu giá, giá cả càng kêu càng cao, cuối cùng quả thật đã vượt qua khỏi cái giá trong lòng Nguyễn Vân Sơn, cái khấu bị đối phương mua được với giá cao hơn ông hai mươi vạn, điều này đã trở thành tiếc nuối lớn nhất trong lòng Nguyễn Vân Sơn.
Nhưng ông cũng không định từ bỏ, một năm sau theo sự phát triển không ngừng của Âu Lạp, ông cầm số tiền gấp đôi cái giá mà cái khấu đã được bán trong hội đấu giá khi đó đi tìm ông chủ công ty địa ốc, muốn mua lại vật này nhưng ông lại được biết là vì một ít chuyện trong gia đình mà nửa năm trước ông chủ đã sớm bán khấu bình an cho người khác, sau nhiều lần trắc trở thì rơi vào chợ đen rồi tuồng ra nước ngoài.
Những năm gần đây Nguyễn Vân Sơn vẫn luôn điều tra tung tích của cái khấu đó, bỗng nhiên có một ngày ông tra được, vật này vậy mà lại ở trong tay một hiệp hội sưu tầm châu báu ở Đức và nó đã trở thành vật phẩm trưng bày của hiệp hội bọn họ.
Trước khi vụ tai nạn giao thông xảy ra, Nguyễn Vân Sơn đã nói chuyện này với Nguyễn Yên, ông liên tục liên lạc với hiệp hội sưu tầm nhưng đối phương nói vật này là đồ trưng bày, tạm thời không thể bán được, sau đó chuyện vẫn chưa có tiến triển thì Nguyễn Vân Sơn đã xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Thế nên tâm nguyện của ba đã trở thành niềm trăn trở của Nguyễn Yên.
Cô muốn giúp ba mua đồng điếu bình an về.
Chúc Tinh Chi nghe nguyên do khiến cô kích động như vậy có liên quan đến ba cô, rốt cuộc cũng hiểu: "Không sao, tin tức này mình có thể tra được, trở về sẽ hỏi giúp cậu, nếu hội đấu giá lần này có quy mô lớn như vậy, trên mạng nhất định sẽ có tin tức."
"Được, về nhà mình cũng sẽ tra thử."
Sau khi trở về Nguyễn Yên tìm được trang web chính thức của hiệp hội MINAYA, tra một chút thì thấy thật sự có chuyện này, thời gian tổ chức buổi đấu giá là vào buổi tối thứ bảy tuần tới.
Chúc Tinh Chi gọi điện thoại cho cô, "Nguyễn Yên, cậu có thể miêu tả một chút cái khấu bình an cậu muốn mua không? Mình đang xem danh sách sơ bộ các vật phẩm đấu giá được công bố đây, tìm thử xem có đồ cậu muốn không?"
Nguyễn Yên nhớ lại tấm ảnh mà ba đã từng cho cô xem, cẩn thận miêu tả, cuối cùng khi cô nói đến đường viền trong của khấu bình an do bốn viên hồng ngọc và bốn viên sapphire được sắp xếp theo thứ tự tạo thành, Chúc Tinh Chi lập tức kích động nói: "Có có có! Hình như là cái này nè, nó là một vật phẩm đấu giá đó!"
Cô vui vẻ ra mặt, "Quá tốt rồi."
"Mình đi xem xem làm sao để có được thư mời."
Nhưng hai người nghiên cứu hồi lâu, rốt cuộc mới phát hiện vấn đề lớn nhất trước mắt là... không có thư mời.
Tiệc đấu giá lần này vô cùng long trọng, người có thể tham gia không giàu cũng quý, không phải muốn đến thì có thể đến.
Chúc Tinh Chi đột nhiên đề nghị: "Hay là cậu đi hỏi Sân Minh Triết thử xem?"
Sân Minh Triết là bạn từ thời cấp ba của cô, hơn cô một tuổi, trong nhà đặc biệt thích sưu tầm mấy thứ đồ cổ và châu báu, lúc cô đến thăm nhà, cậu còn dẫn cô tham quan thư phòng của ba cậu, nơi đó giống như chứa toàn "vàng bạc châu báu" vậy.
Nhưng mà cô nghĩ hay là thôi đi, gần đây nghe nói Sân Minh Triết đang thử tiếp quản công ty của ba cậu ấy, đang bận sứt đầu mẻ trán, đoán chừng cũng không có thời gian.
Lúc cô đang không biết phải làm sao, trong đầu đột nhiên lại nghĩ đến Chu Mạnh Ngôn.
"Nhưng mà tớ chắc là Chu Mạnh Ngôn còn bận hơn nữa, đoán chừng sẽ không có sức đi lo loại chuyện nhỏ nhặt này đâu..."
Chúc Tinh Chi: "Cậu cứ thử một chút xem, hỏi thử dù sao cũng tốt hơn so với việc chúng ta ở chỗ này lo lắng suông, chồng cậu thần thông quảng đại như vậy, nói không chừng với thân phận của anh ta có thể dễ dàng giúp cậu lấy được một chục thư mời luôn ấy chứ."
Nguyễn Yên không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
"Được rồi... Vậy mình tìm cơ hội hỏi anh ấy thử xem."
...
Vào buổi sáng sớm, mặt trời ló dạng gieo rắc ánh sáng rực rỡ xuống những tòa cao ốc chọc trời trong khu tự do thương mại tài chính của Lâm Thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!