Nguyễn Yên vốn đang nhàn nhã nghe nhạc trong nhà thì đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Mạnh Ngôn, đầu dây bên kia nói muốn đi lãnh chứng.
Sau khi ngắt điện thoại, cả người Nguyễn Yên đều mơ màng không kịp phản ứng, cảm giác như bản án tử hình cuối cùng đã được tuyên án.
Mặc dù cái ví dụ này không được may mắn lắm...
Anh nói xấp xỉ nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà, cô có thể chuẩn bị trước.
Quả thật là chuẩn bị tâm lý...
Nguyễn Yên vội vàng thay quần áo, người giúp việc giúp cô trang điểm nhẹ nhàng, sau khi đã làm xong hết, đúng lúc anh cũng đã về đến nhà đón cô.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến cục dân chính, cô và Chu Mạnh Ngôn đi vào, giờ phút này bên trong có rất ít người, đại khái là có rất ít người giống như bọn họ vậy, mạo hiểm đi lãnh chứng trong khi trời mưa như trút nước.
Quá trình rất thuận lợi, một tiếng sau, lúc hai người đi ra từ cục dân chính, chân trời đã quang đãng tạnh mưa rồi.
Trở lại xe, Nguyễn Yên vuốt v e quyển sổ nhỏ màu đỏ trong tay, cảm giác có chút ngẩn ngơ...
Sao mà trong nháy mắt cô lại trở thành một thiếu nữ đã kết hôn rồi vậy TvT.
Cô còn cho là phải qua một thời gian ngắn nữa, ai mà biết lại nhanh như vậy.
Sau khi xe khởi động, người đàn ông bên cạnh quay đầu sang thì nhìn thấy dáng vẻ tai ửng đỏ, đầu hướng ra ngoài cửa sổ của cô.
"Đưa giấy chứng nhận kết hôn cho tôi đi, giữ chung một chỗ." Anh nói.
"Vâng..." Cô đưa quyển sổ nhỏ màu đỏ ra.
Bên trong xe lại rơi vào yên tĩnh lần nữa, Nguyễn Yên đang cúi đầu ngẩng người, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Chu Mạnh Ngôn:
"Thời gian tổ chức hôn lễ ước chừng là một tháng sau, khoảng thời gian này em phối hợp với đội hôn lễ là được, có ý kiến gì cũng có thể nói với bọn họ."
Nguyễn Yên ngớ ra: "Muốn làm hôn lễ sao?"
Anh trầm giọng hỏi ngược lại: "Không cần làm sao?"
"Ồ..." Cô vẫn cho rằng đối với chuyện kết hôn anh sẽ làm vô vùng khiêm tốn, "Vậy một tháng có kịp không?"
"Vừa vặn khoảng thời gian này tôi cũng không bận lắm."
"Được." Mọi thứ nhất định là muốn sắp xếp theo thời gian của anh, cô nghĩ đến cái gì đó, "Đúng rồi, Chu tiên sinh..."
Chu Mạnh Ngôn bỗng nhiên cắt đứt lời cô:
"Nguyễn Yên."
"Hả?"
"Sau này em định mở miệng ra là gọi tôi là Chu tiên sinh trước mặt người khác như vậy sao?" Giọng nói của người đàn ông dừng lại bên cạnh cô.
Cô sửng sốt một chút.
Hình như quả thật là... Dẫu sao bây giờ bọn họ cũng có quan hệ vợ chồng rồi, cứ tiên sinh tới tiên sinh lui, người ngoài nghe được nhất định cảm thấy rất kỳ lạ.
Mặt Nguyễn Yên lộ ra vẻ quẫn bách, cô nhỏ giọng ngập ngừng: "Nhưng tôi không biết nên gọi anh là gì..."
Giữa vợ chồng có một cách gọi đặc biệt, "Ông xã", "Bà xã" .
Nhưng sao cô có thể gọi ra miệng... !
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!