Chương 5: (Vô Đề)

Chu Mạnh Ngôn đi công tác đã mấy ngày, mấy ngày này Nguyễn Yên ở trong nhà, cô bạn thân Chúc Tinh Chi cũng đã trở về từ nơi khác với cô.

Chúc Tinh Chi là bạn học cấp ba của Nguyễn Yên, hai người đã quen biết nhiều năm, cô cũng biết chuyện đang xảy ra với Nguyễn Yên.

Buổi sáng cuối tuần, cô đi cùng với Nguyễn Yên đến viện điều dưỡng thăm cha.

Có thể là vì Chu Mạnh Ngôn đã dặn dò, lúc cô ra cửa có trợ lý riêng lái xe đi cùng.

Viện điều dưỡng tư nhân này tọa lạc ở lưng chừng của một ngọn núi nào đó của Lâm Thành, không khí dễ chịu, phong cảnh lại đẹp, các thiết bị bên trong cũng rất cao cấp, là một nơi chỉ người có tiền mới có thể chi trả nổi.

Sau khi Nguyễn Vân Sơn trở thành người thực vật, ông được người nhà họ Nguyễn đưa tới nơi này an dưỡng.

Sau khi đến nơi, hai người xuống xe, trợ lý nói: "Nguyễn tiểu thư, hôm nay tôi đã hỏi thăm rồi, người nhà họ Nguyễn không có tới đây, hành tung của cô sẽ không bị họ phát hiện."

"Được."

Nguyễn Yên được y tá dẫn đến phòng bệnh của Nguyễn Vân Sơn.

Cô ngồi một mình trước giường bệnh, nghe thấy bác sĩ nói ba vẫn như cũ, chẳng biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.

Sau khi bác sĩ rời đi, Nguyễn Yên nắm bàn tay Nguyễn Vân Sơn rồi áp gò má vào lòng bàn tay ông.

"Ba, nếu ba có thể tỉnh lại thì tốt rồi..."

Có lẽ mọi thứ cô gặp phải bây giờ sẽ không xảy ra và cô cũng sẽ không đến nổi mất đi hy vọng vào cuộc sống.

Nguyễn Yên nhớ tới lúc trước, khi còn bé cô thích ăn kem, ba từ công ty về cũng sẽ thường xuyên mang kem về cho cô; mỗi lần họp phụ huynh, bất kể có bận thế nào ba cũng sẽ tham dự, lúc nào cũng kiêu ngạo nói với người khác đây là con gái của ông.

Cô biết trên thế gian này, trừ ông ra sẽ không có người nào yêu thương cô vô điều kiện nữa.

Ban đầu, sau khi ông nội cô một tay tạo dựng Âu Lạp, nhìn năng lực của ba đứa con, cuối cùng ông đặt trọng tâm việc đào tạo người nối nghiệp lên người Nguyễn Vân Sơn, bởi vì Nguyễn Ô Trình thân là con trai trưởng nhưng vẫn luôn rất ghét nhà bọn họ.

Sở dĩ cô bị đuổi khỏi nhà họ Nguyễn, Nguyễn Ô Trình lại không ngăn cản gì là do bây giờ ông ta đã đứng vững ở công ty, cần phải lôi kéo Phùng Trang, khống chế cổ phần của bà ta trong tay.

Hơn nữa trước đây không lâu, cô bất ngờ biết được Nguyễn Ô Trình dường như đã thu mua cơ cấu nội bộ của viện điều dưỡng này, khiến họ không áp dụng phương pháp chữa trị, giữ nguyên hiện trạng chỉ vì... không để cha cô tỉnh lại, để quyền quản lý Âu Lạp sẽ trong tay ông ta mãi mãi.

Mà Nguyễn Yên chỉ có thể biết chứ không có năng lực gì để ngăn cản.

Nếu như không có nguồn tiền từ bên ngoài rót vào, dưới tình thế cấp bách Nguyễn Ô Trình và Phùng Trang rất có thể sẽ bán công ty, trực tiếp cầm tiền rời đi, vậy nếu có một ngày ba tỉnh lại, đối mặt với mọi chuyện như vậy chắc hẳn nó sẽ là một đả kích với hơn đối với ông.

Cô nhắm hai mắt, nhớ lại đơn thỏa thuận trước hôn nhân mà Chu Mạnh Ngôn đã chuyển giao cho cô lần nữa...

Vào buổi sáng sớm, bầu trời đầy sao đêm qua đã trở mình thành màu trắng bạc.

Nguyễn Yên ngủ rất nông lại đứt quãng, cuối cùng sau khi tỉnh dậy cô không ngẩn người giống như thường ngày mà lập tức xuống giường rửa mặt súc miệng, thay quần áo rồi lại buộc tóc đuôi ngựa, khiến bản thân nhìn qua trông rất có tinh thần.

Cô trở về phòng lấy lại sợi dây chuyền ba tặng đang để trên giường, sau đó đi tới mở cửa sổ hóng mát* ra.

*Hay còn gọi là Bay Window, là một loại cửa sổ lồi ra ngoài dùng ngắm cảnh.

Đứng trước cửa sổ, đôi mắt cô nhận ra được một luồng sáng yếu ớt, trong lòng lại hiện lên một câu nói...

Hôm nay Chu Mạnh Ngôn hẳn là đi công tác về rồi.

Chẳng qua cô không nghĩ tới lúc ra khỏi phòng ngủ, cô lập tức nghe được giọng nói của người đàn ông đó.

Anh đã trở lại trước thời hạn sao? !

Lúc người đàn ông đi ra từ phòng sách, anh thấy cô rồi cũng chỉ hỏi: "Rửa mặt rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!