Ở trong xe.
Chưa bao giờ thể nghiệm ngoài trời.
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy, đôi mắt lướt qua một tia kinh ngạc ngây người, cả khuôn mặt thoáng chốc đỏ đến cổ: "Ở, ở chỗ này……"
"Xung quanh đây không có ai."
Huống hồ mưa lớn như vậy.
Cho dù có gây ra "tiếng động" rất lớn thì cũng chẳng có ai chú ý tới chiếc xe ngừng ở trên bờ đê trong làn mưa lớn này.
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô gái, đầu ngón tay của cô rơi trên người giống như anh túc mê hoặc người khác trở nên nghiện, ánh sáng như ngọn lửa rực cháy bừng lên trong đôi mắt đen nhánh, sau đó kìm lại cảm xúc, nhẹ nhàng mổ xuống cằm của cô rồi dụ dỗ và dẫn dắt cô:
"Muốn không?"
Trong tầm nhìn của Nguyễn Yên bốc lên một làn sương mù, một cái lưới đang dần quấn quanh đầu quả tim của cô rồi siết chặt lấy.
Từng nụ hôn của người đàn ông rơi xuống cổ cô gái lúc nặng lúc nhẹ, đầu ngón tay của Nguyễn Yên đặt trên vai anh quất quýt siết chặt, dẫn đến quần áo trở nên nhăn nhúm, mãi cho đến khi hơi thở ấm áp của anh hướng lên trên lần nữa, lướt đến bên tai, giọng nói khàn khàn lại vang lên: "Muốn hay không?"
Máu toàn thân dường như đều trở nên rạo rực.
"Vâng ạ……"
Cô hoàn toàn mất đi lý trí cùng bảo thủ, bị anh kéo vào vực sâu mê loạn.
Nghe thấy cô đồng ý.
Người đàn ông giống như bắt được vũ khí sắc bén để công phá cửa thành.
Mưa bên ngoài rơi xuống càng lúc càng lớn.
Quần áo bị đẩy sang chỗ ngồi bên cạnh, cơ thể của cô gái dường như phát ra ánh sáng bên trong xe mờ tối.
Tóc đen môi đỏ.
Mê hoặc người khác đến cực hạn.
Chu Mạnh Ngôn nhìn Nguyễn Yên, thấp giọng nói cái gì đó ở bên tai cô, cô gái mềm mại một chút trong vòng tay của anh.
Cửa sổ xe bị nước mưa rửa sạch, ngón tay của Nguyễn Yên không biết nên đặt xuống chỗ nào, đầu ngón tay ửng hồng, nhẹ nhàng chống đỡ ở phía trên rồi trượt xuống một chút, giữ lại một ít dấu vết mơ hồ.
Cô khẽ nâng cần cổ thiên nga lên, vẻ mặt xấu hổ, mọi giác quan đều được phát huy tối đa trong không gian hạn hẹp.
Hơi thở của anh.
Nhịp tim đập của anh.
Mỗi một hành động của anh.
Chu Mạnh Ngôn bỗng nhiên trở mình, lưng của Nguyễn Yên dán vào ghế da, cảm giác được hơi thở của người đàn ông bao trùm ở phía trên.
Cô mở mắt ra thì bắt gặp đôi mắt đen như mực dưới mái tóc đen hơi ướt của Chu Mạnh Ngôn, giờ phút này nhiễm lên cảm xúc nồng đậm.
Bên trong xe, cô gái mềm mại và uyển chuyển khẽ ngâm cùng với thanh tuyến trầm và khàn khàn của người đàn ông, lên lên xuống xuống, át cả tiếng mưa rơi bên ngoài.
Đỉnh đầu của cô được bàn tay của Chu Mạnh Ngôn dịu dàng che chở, không để cho cô bị va vào chỗ khác, nhưng mà những hành động khác đã sớm đánh mất đi sự dịu dàng cùng với kiên nhẫn, giống như vạch ra cảm xúc chân thật nhất dưới đáy lòng.
Dường như đang lặp đi lặp lại với cô rằng cô chỉ thuộc về anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!