Chương 45: (Vô Đề)

"Em hiểu, em đều hiểu tất cả cảm nhận của anh." 

Những điều không muốn để cho người khác biết, nỗi khổ riêng chôn dấu ở trong lòng, những tổn thương mà tuổi thơ đã mang lại cho anh không thể xóa nhòa, anh để ý nhưng cũng khó để mà có thể buông bỏ, cô đều hiểu.

Nguyễn Yên nhẹ nhàng vuốt v e đầu của anh, giọng nói dịu dàng:

"Mọi chuyện đều đã qua rồi, đừng vì những người đó mà lại tức giận nữa, dù sao thì anh ta cũng đã bị anh đuổi đi rồi, đúng hay không nào?" 

Chu Mạnh Ngôn ôm chặt cô, vùi đầu vào nơi cần cổ của cô.

Nguyễn Yên nhẹ giọng thì thầm, giống như là đang dỗ dành anh như một đứa trẻ vậy.

Có lẽ những tổn thương thời thơ ấu này, Chu Mạnh Ngôn cũng không nhắc đến với ba mẹ của mình, anh đều chỉ tự giữ nó ở trong lòng mình cho nên cô biết giờ phút này anh cần nhất là có người quan tâm và bầu bạn.

Mãi một lúc lâu sau anh mới nguôi ngoai cảm xúc, hôn xuống giữa hai hàng mày của cô: "Yên nhi..." 

Cô gái nắm lấy tay của anh rồi mỉm cười: "Sau khi nói ra rồi, anh có cảm thấy khá hơn nhiều hay không?" 

Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, ánh mắt dần dần bình tĩnh trở lại: "Ừm."

"Mạnh Ngôn, điều em muốn nhất, chính là anh được vui vẻ." Nguyễn Yên đối mặt với anh: "Có lẽ khi người khác suy xét một vấn đề nào đó thì sẽ đặt chuyện khác ở vị trí hàng đầu, nhưng ở trong lòng em, điều quan trọng nhất chính là anh được vui vẻ. Anh phải biết rằng, trên thế giới này, anh sẽ vĩnh viễn là người mà em quan tâm nhất." 

Cái ót của Nguyễn Yên bị giữ lấy, vài giâu sau nụ hôn của người đàn ông đã chặn lấy môi của cô. 

Cánh môi mịn màng của anh nghiến lấy môi của cô, dịu dàng và lâu dài, giống như là đối xử với thứ quý giá dễ vỡ vậy. 

Nguyễn Yên nhắm mắt lại, lặng lẽ trao đi toàn bộ tình yêu của mình. 

Một lúc lâu sau Chu Mạnh Ngôn mới chậm rãi buông môi ra, khẽ tựa lên trán cô.

Mở miệng giọng nói khàn khàn và lưu luyến: 

"Anh yêu em."

Nguyễn Yên cong lên đôi mắt hạnh giống như chứa đầy sao trời: "Em cũng yêu anh."

Chu Mạnh Ngôn hỏi cô có phải còn muốn ngủ trưa nữa hay không, Nguyễn Yên gật đầu, anh lập tức dẫn cô đi đến bên mép giường: "Nằm xuống nào."

Nguyễn Yên nằm xuống: "Vậy thì anh đi làm việc phải không ạ?"

Ngay sau đó người đàn ông lên giường rồi ôm cô vào trong vòng tay: "Muốn nằm cạnh em trong chốc lát."

Nguyễn Yên cười: "Anh không bận việc hay sao?"

"Những điều đó đều không quan trọng bằng em."

"Anh nói như vậy thì em thật sự cảm thấy em đến đây là ảnh hưởng đến công việc của anh." 

Anh vuốt xuống chóp mũi của cô: "Tạm thời không bận, có được không?" 

Nguyễn Yên mỉm cười: "Được ạ." 

Nguyễn Yên dựa vào ngực anh, sau khi ngủ thì anh mới đi ra ngoài.

Nguyễn Yên tỉnh lại vào buổi chiều tối thì nghe thấy Chu Mạnh Ngôn dường như đang nói chuyện với người trong công ty ở bên ngoài, cô ngồi ở đầu giường, cuối cùng gọi điện thoại cho Diệp Thanh. 

"Chị Diệp Thanh, em muốn chị giúp em tra một chuyện."

"Phu nhân nói đi ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!