Chương 4: (Vô Đề)

Người đàn ông vừa nói ra lời này, ba người nhà họ Nguyễn đều kinh hãi.

"Với Nguyễn Yên?! Chu tiên sinh, ngài muốn liên hôn với Nguyễn Yên sao?!" Phùng Trang hoài nghi liệu mình có nghe nhầm hay không.

Người đàn ông thu hết vẻ mặt kinh hãi của bọn họ vào đáy mắt, sắc mặt như thường:

"Có vấn đề sao?"

"Tôi đã đáp ứng liên hôn với nhà họ Nguyễn, chẳng lẽ Nguyễn Yên không phải người nhà họ Nguyễn sao?"

Sắc mặt Nguyễn Linh đờ đẫn, trong đầu kêu ong ong, cô ta luống cuống nhìn về phía mẹ mình, Phùng Trang kéo khóe môi lên, cố gắng giữ bình tĩnh giải thích: "Chu tiên sinh, tôi nghĩ ngài vẫn chưa biết một chuyện."

"Hửm?"

"Đoạn thời gian trước bởi vì Nguyễn Yên bị tai nạn giao thông nên bây giờ đã trở thành một người tàn tật đi lại bất tiện, nếu Chu tiên sinh thật sự muốn cưới nó, nói ra cũng không dễ nghe có phải không?"

Phùng Trang chỉ thiếu điều chửi ầm lên, Nguyễn Yên xứng chỗ nào chứ? Đổi lại là người bình thường cũng không muốn cưới nó huống chi là cái vị Chu Mạnh Ngôn cao không với tới này.

Nguyễn Ô Trình cũng mở miệng phụ họa: "Chu tiên sinh, chúng tôi đương nhiên hy vọng cuộc hôn nhân này sẽ mang đến lợi ích hết mức có thể cho cả hai bên, và đây cũng là chung thân đại sự của ngài, tất cả mọi mặt của Linh Linh đều tốt hơn Nguyễn Yên, hy vọng ngài sẽ suy nghĩ lại một chút."

Người đàn ông nhìn vẻ mặt bọn họ đang thử thuyết phục anh, sắc mặt trần tĩnh nở nụ cười:

"Hình như các người không có vốn liếng để bàn điều kiện với tôi đâu."

...

Chu Mạnh Ngôn đi ra khỏi phòng bao không bao lâu, sau lưng đã vang lên một giọng nói, có người gọi "Chu tiên sinh".

Anh xoay người thì nhìn thấy Nguyễn Linh mang khuôn mặt đầy nước mắt đuổi theo.

"Có chuyện gì?"

Hốc mắt Nguyễn Linh ngập nước, khóc hoa lê đái vũ*, cô ta c ắn môi dưới, cất giọng nghẹn ngào: "Chu tiên sinh, không phải ngài có cảm tình với em sao? Có người nói, trong một buổi tiệc ngài đã bày tỏ là có ý với em kia mà, em chỉ muốn hỏi một chút, em có chỗ nào không đủ tốt, không sánh bằng Nguyễn Yên?"

*miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Dựa vào cái gì mà ngay cả người chị bị mù mà cô ta cũng kém hơn chứ?

Chu Mạnh Ngôn tình nguyện cưới Nguyễn Yên cũng không muốn cưới cô ta?!

Người đàn ông đút một tay vào túi quần, nhìn cô, trong mắt chỉ còn lại lãnh đạm.

"Chẳng lẽ Nguyễn tiểu thư không biết không thể tin lời đồn sao?"

"Trước khi nói một điều gì đó thì trước tiên hãy tự suy nghĩ cho bản thân của mình một chút."

Nguyễn Linh ngây người.

Trong phòng bao, Phùng Trang nổi giận, nhìn về phía Nguyễn Ô Trình, người cũng không dự liệu được kết quả thế này: "Anh cả, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ chúng ta cho Chu Mạnh Ngôn nhiều lợi ích như vậy, cuối cùng cậu ta lại muốn cưới Nguyễn Yên sao? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!"

Phùng Trang cũng chẳng muốn lấy lợi ích của bản thân ra may áo cưới cho Nguyễn Yên*, đứa không phải con gái ruột của mình đâu!

*May áo cưới cho người khác nghĩa là bạn bỏ công sức nhưng cuối cùng người khác được hưởng.

Nguyễn Ô Trình ấn mi tâm, trên mặt đầy phiền não, "Nhưng nếu như Chu Mạnh Ngôn không chìa tay ra giúp Âu Lạp thì thật sự không có cách nào."

Phùng Trang chán nản: "Không phải là Nguyễn Yên đã động tay động chân gì đó sau lưng chúng ta chứ?"

"Nó là một đứa mù thì có thể làm gì chứ? Nhất định là Chu Mạnh Ngôn điên rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!