Chương 38: (Vô Đề)

Sau khi bữa tiệc bắt đầu, người ở các bàn khác thỉnh thoảng lại liếc về hướng bàn chính thì thấy Chu Mạnh Ngôn đối với Nguyễn Yên tràn đầy cưng chiều, mọi người đều bị ép ăn một miệng đầy cơm chó, cũng cảm thán Nguyễn Yên tốt số, được gả cho một người chồng tốt như vậy.

Còn về phía người trong cuộc là Nguyễn Yên... tất cả tâm tư trong suốt buổi tiệc đều dành cho việc uống rượu.

Có nhân viên làm trong đoàn kịch đi đến kính rượu, cô là "phu nhân của Chu Mạnh Ngôn" nên tất nhiên là phải ở cùng với người đàn ông, dần dần bản thân cô đã uống quá nhiều cho nên tự chủ động rót thêm cho mình, Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô, sợ cô say nên trực tiếp lấy đi ly rượu trong tay cô: "Uống nước bắp đi." 

Nhưng mà tửu lượng của Nguyễn Yên rất kém, đã không còn kịp nữa rồi.

Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, đủ các loại suy nghĩ nhảy tới nhảy lui, cái ly trước mắt như biến thành yêu tinh nhỏ, hai con, ba con đang nhảy...

Đầu óc hoàn toàn hỗn loạn. 

Sau ba vòng rượu thì cuối cùng bữa tiệc cũng đến hồi kết, tuyên bố kết thúc.

Cuối cùng Chu Mạnh Ngôn nắm tay Nguyễn Yên theo đám người Trương Tấn đi một đường ra ngoài. 

Ở cửa khách sạn, cửa sau của chiếc Rolls Royce đang chờ đã được mở ra, Nguyễn Yên được Chu Mạnh Ngôn đưa lên xe trước. 

Sau khi cửa xe đóng lại, Chu Mạnh Ngôn quay đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh, chỉ thấy đôi mắt cô hơi rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắt hạnh trong veo như nước chớp chớp, vẫn không nhúc nhích.

Anh nghiêng mặt về phía cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e cằm của cô: "Yên nhi đang suy nghĩ gì thế?" 

Cô nghe thấy giọng nói thì rên lên một tiếng, thân thể nghiêng về hướng cửa sổ, một dáng vẻ không muốn phản ứng anh. 

Anh không nhịn được mà bật cười: "Làm sao thế?" 

Anh đã làm gì mà trêu chọc đến cô rồi?

"Không muốn nói chuyện với anh..." Cô xoay mặt qua chỗ khác.

Chu Mạnh Ngôn sửng sốt, dỗ dành vài câu nhưng làm thế nào cũng không thấy cô chịu quay đầu lại nên cánh tay dài đành phải vòng xuống dưới đầu gối của cô rồi trực tiếp bế cô ngồi lên đùi của mình, siết chặt lấy eo của cô, màu sắc trong đôi mắt quay cuồng: "Sao lại tức giận thế này?" 

Nguyễn Yên tức giận: "Tại sao anh lại không cho em uống rượu mà để cho em uống nước bắp?" 

Chu Mạnh Ngôn: ?

"Em không muốn uống nước bắp, em muốn uống rượu! Nước bắp là để cho trẻ em uống, em là người lớn, người lớn thì phải uống rượu." 

Nguyễn · lời lẽ chính đáng · Yên nói.

Sau hai giây, Chu Mạnh Ngôn mới phản ứng lại được, khẽ siết lấy cằm của cô, làm cho cô ngẩng mặt lên, nhướng khóe mắt: "Yên nhi, có phải em uống say rồi hay không?" 

"Anh mới uống say..." Nguyễn Yên ợ hơi một cái: "Em uống nước bắp, sao mà say được!" 

Lúc này Chu Mạnh Ngôn xác định một trăm phần trăm là cô đã say không thể nghi ngờ. 

Anh gãi gãi chóp mũi của cô: "Lần sau đưa em ra ngoài, anh tuyệt đối sẽ không để em uống nhiều như vậy nữa." Lúc trước anh không biết tửu lượng cụ thể của Nguyễn Yên, không ngờ cô gái lại dễ dàng say như vậy. 

Anh nhìn cô rồi dịu dàng hỏi: "Bây giờ có khó chịu không?"

Cô lẩm bẩm một tiếng, không biết đang nói cái gì sau đó tựa đầu vào trong ngực anh rồi nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta đang đi đâu..."

"Về nhà."

"Về nhà còn có thể tiếp tục uống rượu được không?" 

Anh cong môi: "Về nhà còn có nước bắp, em uống không?"

Cô nhíu mày, bị anh chọc cho tức giận nên cô muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh: "Em không quan tâm đ ến anh nữa..." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!