Cô mở to mắt, nhanh chóng sờ điện thoại đầu giường, vuốt màn hình, giọng đọc thông báo điện thoại báo hiện tại là bảy giờ ba sáu phút.
Nguyễn Yên thở phào nhẹ nhõm.
May chưa ngủ muộn.
Sáng nay đến phân cảnh diễn của cô, cô được thông báo chín giờ phải đến tổ kịch.
Nguyễn Yên ngồi dậy, nhìn xung quanh, nhớ tới chút ý thức cuối cùng khi còn tỉnh hồi tối qua. Cô nhớ trước khi ngủ say mình còn đang ở trong phòng làm việc đọc kịch bản.
Sau đó hình như vì mệt quá nên ngủ? Chẳng lẽ là Chu Mạnh Ngôn bế cô về phòng? Sao cô lại chẳng có chút ấn tượng nào…
Nhưng Nguyễn Yên không có thời gian để suy nghĩ về chuyện này, cô nhanh chóng xuống giường, rửa mặt. Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Diệp Thanh đã ở cửa đợi cô.
Lên xe, Nguyễn Yên cùng Diệp Thanh trò chuyện đôi ba câu. Sau khi tới đoàn kịch, hai người đi đến phòng luyện tập, một vài diễn viên và nhân viên công tác đã tới.
Có người nhìn thấy Nguyễn Yên và chào hỏi cô, Hàng Phù tiến lên:
"Sáng nay là màn ba, hình như có phần diễn của chị đúng không?"
"Đúng rồi."
Nguyễn Yên hỏi:
"À đúng rồi, em có biết chị Tinh Lộ ở đâu không? Chị muốn nói chuyện với chị ấy trước."
Thư Tinh Lộ là người đóng vai nữ chính trong bộ kịch [Thời gian và em].
Hàng Phù nhìn một vòng xung quanh, không thấy bóng người cần tìm:
"Hình như chị ấy vẫn chưa tới. Nhưng sao có thể được nhỉ, sắp tới chín giờ rồi…"
Cô ấy nhíu mày:
"Hôm nay đạo diễn Bước không có mặt, anh Thôi là người chỉ đạo luyện tập, anh ấy ghét nhất là có người đến muộn."
Miệng của Hàng Phù cũng thiêng quá đi. Vừa qua chín giờ, Thôi Tử Mặc đã đi vào phòng tập luyện với sắc mặt nặng nề, vừa đi vừa nghe điện thoại:
"Tôi không muốn nghe bất cứ lý do gì, năm phút sau nếu cô không tới, hậu quả tự cô lo liệu đi."
Người đàn ông đi đến cạnh sân khấu, liếc mắt nhìn mọi người đang đứng, giọng nói lạnh như băng:
"Thất thần như vậy làm gì? Định ngồi hết ở thính phòng à?"
Mọi người sợ tới mức mau chóng chuồn đi làm việc của mình.
Ánh mắt Thôi Tử Mặc nhìn lên khán phòng, thấy Nguyễn Yên đang đeo tai nghe, sau đó hắn đi đến trước mặt cô:
"Đã chuẩn bị xong chưa?"
Nguyễn Yên nghe vậy thì lập tức đứng dậy:
"Vâng, gần như vậy."
Giọng nói hắn lạnh lùng:
"Lát nữa lên sân khấu cô định đeo cả tai nghe sao?"
"Không… Tôi đọc thuộc lòng lời thoại rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!