"Bánh mocha phô mai."
"Mocha phô mai ạ?" Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Yên là "đây không phải là hương vị bánh yêu thích nhất của cô hay sao?" Nhưng cô càng ngạc nhiên hơn chính là: "Sao tự nhiên anh lại mua bánh này thế…"
Người đàn ông rũ mắt nhìn vẻ mặt vui mừng và ngạc nhiên của cô gái, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, trong tim anh khẽ rung động, anh dời ánh mắt đi, giọng nói bình thản như thường:
"Được người khác giới thiệu nên anh tùy tiện đặt một cái."
Mặc dù là tùy tiện đặt nhưng lại vừa khéo là món cô thích ăn nhất…
Mày mắt Nguyễn Yên cong cong, cũng không bởi vì những lời này mà cảm thấy không vui: "Cảm ơn anh."
Nguyễn Yên nói xong rồi kéo tay Chu Mạnh Ngôn, anh dẫn cô đi ra khỏi đình.
Trọng Trạm Tĩnh đứng ở ngoài đình Đào Tiên nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, sau đó nhìn thấy bọn họ đi về phía mình, những ngón tay cầm túi xách khẽ run lên.
Khi bọn họ đi đến trước mặt, Trọng Trạm Tĩnh cong khóe miệng lên, mỉm cười: "Thì ra là Nguyễn Yên đang ở đây, cô chờ một mình rất lâu rồi đúng không?"
Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói của Trọng Trạm Tĩnh thì nở nụ cười dịu dàng:
"Không có, tôi mới đến đây không lâu."
"Vậy lát nữa hai người dự định sẽ làm gì tiếp theo?"
"Ừm…" Nguyễn Yên cũng không biết, Chu Mạnh Ngôn ở bên cạnh mở miệng: "Chúng tôi sẽ trở về nghỉ ngơi."
Trọng Trạm Tĩnh khẽ gật đầu, cô ta cảm thấy hơi nước mờ mịt đang dâng lên sắp làm mờ đi đôi mắt, cũng may xung quanh chỉ có một ngọn đèn đường yếu ớt nên không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của cô ta.
Trọng Trạm Tĩnh cố nén sự run rẩy trong giọng nói của mình, cười nói: "Vậy thì tôi cũng đi về đây, tôi sẽ đi xuống con đường dưới kia, hai người nghỉ ngơi sớm một chút, mai gặp lại."
Trọng Trạm Tĩnh không chờ câu trả lời, xoay người đi xuống bậc đá.
Khi Trọng Trạm Tĩnh hoàn toàn biến mất trước mắt hai người, cô ta lao nhanh về phía trước giống như đang chạy trối chết, rẽ vào một nơi không có ai, cô ta dựa vào tường đá rồi bưng kín miệng, cố kìm nén tiếng nức nở.
Hóa ra tất cả mọi thứ của ngày hôm nay đều là do cô ta tự mình đa tình.
Chu Mạnh Ngôn vốn không nhớ ngày sinh nhật của cô ta, bánh ngọt kia vậy mà lại là chuẩn bị cho Nguyễn Yên.
Cô ta còn tưởng rằng anh sẽ đưa cô ta đến nhà hàng Băng Tuyền, tặng bánh kem cho cô ta, thậm chí sẽ lắng nghe ước nguyện của cô ta, cho dù điều đó chỉ xuất phát từ quan hệ bạn bè.
Nhưng anh không hề nhắc đến sinh nhật của cô ta dù chỉ là một câu, đã nhiều năm như vậy, cô ta chỉ là một sự tồn tại nhạt nhòa trong lòng anh, chỉ là một người bạn bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, thậm chí cô ta còn hy vọng xa vời rằng khi cô ta về nước, anh có thể sẽ có một chút thay đổi đối với cô ta, nhưng chẳng có bất kỳ điều gì cả.
Người duy nhất có tư cách đứng cạnh Chu Mạnh Ngôn lúc này chỉ có mỗi Nguyễn Yên.
Trọng Trạm Tĩnh ngồi xổm xuống, che đi đôi mắt tràn ngập nước mắt nóng hổi.
Ở bên kia.
Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn đi về chỗ ở.
Xung quanh chỉ có âm thanh êm dịu của nhạc cổ giống như núi non sông nước vờn quanh bên tai, thư thái và nhàn nhã.
Xung quanh không còn người nào khác, trong một không gian tối tăm, Nguyễn Yên chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông ở bên cạnh, cô khoác tay anh, cử chỉ vô cùng thân mật giống như hai người họ chẳng khác gì một đôi vợ chồng bình thường, thế nhưng vẫn có một số khác biệt ——
Chu Mạnh Ngôn cả ngàn năm cũng sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện, Nguyễn Yên càng không biết nói cái gì nên hai người cứ lặng lẽ cùng nhau bước đi.
Bỗng nhiên trong lúc đó, tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ được truyền đến từ phía trước.
Nguyễn Yên sửng sốt: "Có đứa bé nào đang khóc sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!