Vào buổi sáng, những tia nắng tràn ngập trong phòng trà, từng đợt hương trà bồng bềnh trong không khí, nhàn nhã và tĩnh lặng.
Trọng Trạm Tĩnh nhìn những ngón tay thon dài của Bạch Nhàn Dật ở đối diện cầm ấm trà khẽ đưa lên đưa xuống lộ ra vẻ nhã nhặn thường ngày của người làm bác sĩ, bên môi cô hiện lên nụ cười nhẹ: "Cảm thấy khi Nhàn Dật pha trà cũng là một môn nghệ thuật."
Bạch Nhàn Dật cầm lấy một chén trà đặt tới trước mặt cô ta: "Chị Trạm Tĩnh, vậy thì chị hãy xem như chén này là trà đón gió* nhé."
*Đón gió: nôm na là mời khách từ phương xa đến dùng cơm hay là chào đón người từ phương xa trở về.
Đằng Hằng ở bên cạnh nâng chén trà lên, cười với người phụ nữ: "Nào nào nào, ba người chúng ta làm một chén, xem như chúc mừng chị Trạm Tĩnh cuối cùng cũng đã dồn trọng tâm sự nghiệp về lại trong nước, bốn người chúng ta rốt cuộc cũng đều ở Lâm Thành."
Bốn người chính là chỉ ba người ở đây cùng với Chu Mạnh Ngôn.
Bốn người bọn họ đã là bạn bè từ khi bắt đầu cấp ba, Trọng Trạm Tĩnh lớn hơn một tuổi so với bọn họ, lúc đó cô ta quen biết Đằng Hằng đầu tiên là ở xã đoàn, trở thành bạn bè sau đó mới quen biết với bạn cùng bàn khi đó của hắn là Chu Mạnh Ngôn, cùng với em trai nhà bên là Bạch Nhàn Dật.
Trừ cái này ra thì về sau nhà Trọng Trạm Tĩnh và nhà họ Chu lại còn trở thành mối quan hệ đối tác rất tốt, quan hệ riêng tư giữa hai gia đình cũng không tệ.
Sau khi lên đại học, Chu Mạnh Ngôn và Trọng Trạm Tĩnh từng người xuất ngoại đi du học, sau khi tốt nghiệp thì học lên cao học, bốn người cũng chỉ có thể gặp mặt nhau mỗi dịp Tết nhưng mấy năm nay vẫn luôn giữ liên lạc.
Trọng Trạm Tĩnh giỏi giang và độc lập trong công việc, trong sinh hoạt thường ngày thì vô cùng dịu dàng và khéo léo cho nên đối với Đằng Hằng và Bạch Nhàn Dật mà nói, cô ta càng giống như là một người chị.
Trọng Trạm Tĩnh mỉm cười: "Được, cảm ơn nhé."
"Đúng rồi, chị… Sao chị lại không thông báo với Chu Mạnh Ngôn một tiếng? Hình như cậu ấy cũng không biết chị đã về nước."
Tay cầm chén trà của người phụ nữ khựng lại, khóe miệng khẽ cong lên: "Chắc là cậu ấy rất bận, chị sợ quấy rầy cậu ấy nên không báo."
"Chị, chị biết khách sáo như vậy từ bao giờ thế?" Đằng Hằng trêu chọc.
Trọng Trạm Tĩnh vuốt v e chén trà rồi mỉm cười hỏi: "Đúng rồi, Mạnh Ngôn mới kết hôn không được bao lâu, cuộc sống sau khi kết hôn của cậu ấy thế nào rồi? Chắc là cậu ấy đối xử rất tốt với vợ của mình đúng không?"
"Làm gì có, chị không biết bọn họ là liên hôn thương mại hay sao? Nào có tình cảm gì, Chu Mạnh Ngôn cả ngày chỉ biết bận rộn công việc."
Trọng Trạm Tĩnh hơi nhíu mày: "Vậy thì vợ của cậu ấy… Sẽ không buồn chứ? Hơn nữa đôi mắt của vợ cậu ấy không thể nhìn thấy, chắc là Mạnh Ngôn cần phải quan tâm cô ấy nhiều hơn đúng không?"
"Chị nghĩ quá nhiều rồi, Chu Mạnh Ngôn có một chút tình người nào sao? Có sao?"
"Thật ra anh Mạnh Ngôn đối xử với chị dâu khá tốt, cũng không phải không có tình người như vậy." Bạch Nhàn Dật nhấp một ngụm trà: "Em đã gặp chị dâu rồi, chị ấy rất đáng yêu và điềm đạm, cảm thấy là một cô gái rất dễ ở chung."
"Ừ, cảm thấy cô ấy rất ngoan, lại còn đi nông thôn mua thảo dược thuốc Bắc cho mẹ Chu Mạnh Ngôn nữa."
Trọng Trạm Tĩnh: "Là vậy à, đúng là người đã đẹp lại còn tốt bụng, chị vô cùng muốn làm quen với cô ấy."
"Đúng rồi chị, không phải tối nay chị có làm tiệc tối sao, đã mời Chu Mạnh Ngôn chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy chị còn không nhanh chóng gọi điện cho cậu ấy đi? Chẳng lẽ tối nay chị định thật sự không gọi cho cậu ấy sao? Cho dù cậu ấy có bận thì cũng nhất định đến."
Trọng Trạm Tĩnh lấy điện thoại ra, bàn tay bấm số điện thoại dừng lại lưng chừng sau đó nhấn nút gọi. Điện thoại đổ chuông, cô ta khẽ siết chặt nắm tay, đầu dây bên kia đột nhiên bắt máy, giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền đến: "Alo."
Trọng Trạm Tĩnh bình tĩnh lại cảm xúc nhấp nhô trong lòng, cười thoải mái: "Tôi đã nói với Đằng Hằng và Bạch Nhàn Dật rằng mình đã về nước nhưng vẫn chưa nói với cậu."
"Đằng Hằng đã nói với tôi, về ngày hôm qua sao?" Giọng nói ở đầu dây bên kia rất nhạt.
"Ừm…" Trọng Trạm Tĩnh nhìn về phía hai người ở đối diện: "Bây giờ tôi đang ở cùng một chỗ với hai người bọn họ, tối nay tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc, mời một vài người bạn thân, xem như đón gió tẩy trần cho mình, nếu cậu có thời gian thì có thể tới được không?"
Đầu dây bên kia còn chưa trả lời thì Trọng Trạm Tĩnh đã bổ sung thêm: "Đúng rồi, đưa vợ cậu theo cùng đi, ngoài trừ hôn lễ lần đó ra tôi vẫn chưa gặp riêng cô ấy đâu."
Đằng Hằng hô lên: "Đúng vậy Chu Mạnh Ngôn, không thể kim ốc tàng kiều* mãi được đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!