Chương 21: (Vô Đề)

Nguyễn Yên bị bế đặt lên trên sô pha, cô nghe thấy lời nói của Chu Mạnh Ngôn thì vẻ mặt sững sờ: "Anh, anh…"

Anh vậy mà lại nói cô diễn rất tốt sao? Vậy là khi nãy anh đã nhìn thấy màn biểu diễn ngẫu hứng của cô rồi sao?!

Người đàn ông này là mèo hả? Đi đường không có một chút tiếng động nào!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Buông thả bản thân lại bị phát hiện một lần nữa 〣( Δ )〣.

Trời ơi trời ơi.

Cảm nhận được người đàn ông đang đứng bên cạnh sô pha, cô nhớ lại màn biểu diễn ngu ngốc vừa rồi của mình thì sợ tới mức không còn một chút men say nào mà chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, cố tình câu hỏi lại của anh phát ra phía trên đỉnh đầu: "Anh làm sao?"

Nguyễn Yên: "……"

Cô không muốn nói chuyện.

Chu Mạnh Ngôn nhìn cô trong chốc lát sau đó ngước mắt lên rồi dời ánh mắt đi, nhạt giọng hỏi: "Em có thể đi lên lầu được không?"

Cô lúng túng nói: "Không thành vấn đề…"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyễn Yên đỡ lưng sô pha đứng lên rồi chậm rãi di chuyển đến đầu cầu thang, lông xù của Ca Cao che ở trước chân cô, rất thông minh không để cô bị va vào đồ v@t cứng trong nhà.

Cô di chuyển đến đầu cầu thang, đỡ vách tường, kéo chân trái bị thương, thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường* đi từng bước một lên trên lầu.

*Nguyên văn: (shēn cán zhì jiān)

Chân trái nhanh chóng chạm đất, chân phải gần như gánh vác toàn bộ trọng lượng cơ thể, bước chân đi về phía trước giống như là đang nhảy lò cò vậy.

Bước đến bậc thang thứ năm, bên hông cô đột nhiên xuất hiện một cánh tay.

Người đàn ông bế cô lên một cách vững vàng rồi lặng lẽ đi lên lầu.

Nguyễn Yên sửng sốt, nửa ôm lấy cần cổ Chu Mạnh Ngôn, nhịp tim đập loạn xạ nhưng khi cô cảm nhận được anh chỉ đang làm một hành động không hề có độ ấm thì tâm tình của cô cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Ôm một chút cũng không có việc gì, không có việc gì hết…

Đi vào phòng ngủ, Nguyễn Yên được đặt lên trên giường, cô nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, bỗng nhiên khẽ nói: "Sau này đừng đi tham gia những buổi gặp gỡ vô nghĩa như vậy nữa."

"Sao ạ?"

Chẳng lẽ là do vừa rồi anh nghe thấy cô độc thoại ở phòng khách cho nên mới nói như vậy?

"Thật ra hôm nay các bạn học tụ họp với nhau là để chúc mừng sinh nhật cô giáo, em cũng không ngờ sẽ phát sinh chuyện sau đó…" Cô cụp mắt xuống.

"Có một số âm thanh bản thân em phải học được cách chọn lọc, thông qua tai nhưng không giữ lại trong tim."

Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì cảm thấy ấm áp trong lòng, hình như đây là lần đầu tiên cô nghe được lời an ủi người khác của Chu Mạnh Ngôn thì phải?

"Vâng ạ, em biết rồi, quả thật em không nên bị ảnh hưởng tâm trạng của mình bởi vì những người đó." Cô nở nụ cười.

Bị một số người không liên quan ghét sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, cô tức giận mới có thể bị ảnh hưởng.

Sau khi nói xong, cô đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, chạm đến quần áo thay sau khi tắm rồi lấy ra sau đó đi đến nhà tắm. Chu Mạnh Ngôn vốn định sắp xếp nữ giúp việc giúp cô tắm rửa nhưng Nguyễn Yên từ chối, nói rằng bản thân vẫn ổn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!