Chương 2: (Vô Đề)

Nguyễn Yên mơ thấy một giấc mộng.

Trong mộng cô có thể nhìn thấy hoa cỏ cây cối, cảnh đẹp thế gian, còn có gương mặt tươi cười của mình.

Đột nhiên trước mắt cô càng ngày càng mờ, thân thể rơi xuống, cô muốn giãy giụa nhưng lại càng rơi xuống sâu hơn...

Buổi chiều, ánh nắng nóng rực.

Cuối cùng Nguyễn Yên cũng tỉnh lại từ trong mộng.

Trong lúc ý thức chưa tỉnh tầm mắt mờ tối, mùi tinh dầu thơm nhàn nhạt của quả sung tây bay tới, cô cảm thấy hình như mình đang nằm trên một cái giường mềm mại, vô cùng xa lạ.

Cô ngồi dậy, mò mẫm quần áo trên người, trên người cô vậy mà đang mặc một bộ đồ ngủ.

Cô nhớ tối qua trước khi mất đi ý thức, có một người đàn ông đã đi tới trước mặt cô và gọi tên của cô.

Sau đó cô đã ngất đi rồi bị mang đến nơi này sao?

Trong chốc lát, những suy đoán kinh khủng lướt qua trong tâm trí cô, Nguyễn Yên hoảng hốt lo sợ, vén chăn lên muốn đi tìm điện thoại của mình.

Từ cửa đi vào, nữ giúp việc thấy vậy thì lập tức tiến lên ngăn cản: "Nguyễn tiểu thư, cô vừa hạ sốt, trước tiên cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi ạ."

Nguyễn Yên càng thêm hoảng loạn: "Các người là ai..."

"Nguyễn tiểu thư, trước tiên cô đừng sợ..."

Lúc này một giọng nam trầm thấp đột nhiên truyền đến từ phía cửa: "Tỉnh rồi sao?"

Nữ giúp việc rối rít gật đầu, lui sang một bên.

Nguyễn Yên nghe tiếng, mấy giây sau mới nhận ra anh chính là người đàn ông cô đã nhìn thấy sau cùng vào tối hôm qua.

Nhưng cô không có chút ấn tượng nào về anh... Sao anh lại biết tên cô được?

Chu Mạnh Ngôn nhìn hốc mắt cô ửng đỏ, giống như một con thỏ nhỏ đang hoảng sợ vậy, một lát sau anh mới mở điện thoại, cất bước tiến vào.

Nguyễn Yên cảm nhận được anh đi tới bên cạnh, cô siết chặt chăn, xê dịch thân thể về phía đầu giường rồi co lại một góc: "Các người rốt cuộc là ai..."

Trong lòng cô vừa lướt qua trăm ngàn loại khả năng, ai ngờ lúc này một thứ đồ lạnh băng đột nhiên dán vào tai cô.

"Nghe điện thoại trước đi."

Người đàn ông cất giọng dịu dàng.

Cô còn chưa kịp phản ứng, đầu dây bên kia điện thoại đã truyền đến một giọng nói: "A lô, Yên Yên, là cháu sao?"

Vậy mà cô lại nghe thấy giọng nói của Trần Dung Dư.

"A lô... Cậu nh ỏ ạ?"

"Yên Yên cháu tỉnh rồi sao? Cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Chỉ trách cậu tối hôm qua đúng lúc bận rộn nên không nhìn điện thoại, cũng may Chu Mạnh Ngôn nhận ra cháu."

Chu Mạnh Ngôn?!

Cái tên này sao nghe quen tai vậy nhỉ?

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng "Người để cháu nhận điện thoại là một người bạn của cậu, ngày hôm qua mới trở về nước, cậu sẽ bảo cậu ấy nhân tiện chăm sóc cháu một chút, bây giờ cháu cứ yên tâm ở nhà cậu ấy trước đã nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!