Chương 17: (Vô Đề)

Nguyễn Yên nghe xong thì trong lòng hụt hẫng nhưng cũng khó mà nói điều gì được.

Trận mưa lớn kéo dài gần một tiếng đồng hồ.

Sau khi ăn xong, bà cụ giúp Nguyễn Yên gói dược liệu và cũng nói về tỷ lệ nấu thuốc, sau khi dặn dò được kha khá, Phạm Trác nhìn cơn mưa giông bên ngoài đã tạm ngớt thì nói nhân lúc còn sớm nên đi thôi.

Nói lời tạm biệt với gia đình bà cụ, chiếc xe chạy về phía cổng làng nhưng cây cầu ở cổng đã bị ngập.

"Phải làm sao bây giờ..." Diệp Thanh nôn nóng.

"Có lẽ thật sự không đi qua được, bên này chỉ có một con đường này thôi."

Cuối cùng không còn cách nào nên ba người đành phải đi vòng lại, ai ngờ không biết tại sao chiếc xe lại đột nhiên tắt máy giữa đường, Nguyễn Yên và Diệp Thanh xuống xe, vẫn là do một vài người qua đường hỗ trợ đẩy chiếc xe đến chỗ có thể đậu được.

Diệp Thanh cầm dù, dẫn Nguyễn Yên đi trở lại nhà bà cụ, trời lại đổ cơn mưa nặng hạt hơn, nửa người của Nguyễn Yên đều bị xối ướt.

Trở lại nhà bà cụ, bà cụ nhìn thấy bọn họ thì vội vàng đi vào trong phòng lấy khăn lông ra, Phạm Trác dầm mưa chạy chậm trở về: "Phu nhân, có lẽ chiếc xe này bị hỏng rồi, bây giờ chỉ có thể chờ mưa nhỏ đi rồi lại tìm người tới sửa thôi, haiz, đều do tôi…"

"Không sao đâu ạ, chuyện này không liên quan gì đến chú."

Bà cụ an ủi: "Không sao đâu, mọi người cứ yên tâm ở lại đây, đợi mưa tạnh rồi lại đi."

Nguyễn Yên ngồi ở trên ghế, ôm hai tay, hôm nay cô không mặc nhiều quần áo cho lắm, lúc này cơ thể đã hơi run lên vì lạnh, Diệp Thanh giúp cô rót một ly nước ấm rồi lại giúp cô lau tóc, cô nàng lo lắng sốt ruột: "Phu nhân, ngài ngàn vạn lần đừng để bị cảm."

Nguyễn Yên khẽ mỉm cười rồi lắc đầu, cô không muốn để cho bọn họ phải lo lắng, bà cụ thu dọn một cái giường rồi đưa cho Nguyễn Yên một bộ quần áo mà bà không thường mặc sau đó để cho cô đi thay quần áo bị xối ướt trên người ra trước: "Bà đi nấu một ít canh gừng trừ phong hàn cho các cháu, các cháu nghỉ ngơi ở đây trước đi."

Nguyễn Yên cảm thấy khó chịu trong người, thật sự khó chịu, cuối cùng đành phải đi nằm một lúc.

Ai ngờ cô vừa ngủ thì ngủ một mạch tới chiều tối, tình huống đột ngột phát sinh này cũng đã truyền tới tai Chu Mạnh Ngôn.

Nguyễn Yên đang mơ mơ màng màng thì đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô bắt máy: "Alo?"

"Em đi đến vùng nông thôn sao?"

Chu Mạnh Ngôn ở đầu dây bên kia vừa mới đi ra khỏi phòng họp thì đã nhận tin tức được truyền đến từ biệt thự, anh nhíu mày lại rồi gọi điện thoại cho cô.

"Vâng…" Nguyễn Yên nghe ra giọng của anh, cô khẽ ho vài tiếng: "Chỉ là ở đây có mưa to, cầu bị ngập nên bọn em tạm thời không có cách nào để trở về."

Chu Mạnh Ngôn đi vào văn phòng, giọng nói hơi trầm xuống: "Em chạy đến nông thôn để làm gì?"

Nguyễn Yên nghe ra giọng điệu của anh hơi mang theo ý trách móc, cô cụp mắt xuống: "Vô cùng xin lỗi, em muốn mua cho mẹ một ít dược liệu, em cũng không biết trời sẽ đột ngột đổ mưa…" Còn gây thêm phiền phức cho nhiều người như vậy.

Chu Mạnh Ngôn nghe thấy như vậy thì ngẩn người, vài giây sau mới nói: 

"Em không cần phải tự mình đi ra ngoài mua những thứ này."

Nguyễn Yên không nói thêm gì nữa.

Sau khi cúp điện thoại, cô cúi đầu xuống rồi xoa xoa cái mũi chua xót.

Chu Mạnh Ngôn ngồi ở trên sô pha trong văn phòng, ấn mi tâm. Giang Thừa đi đến: "Chu tổng, tôi vừa mới gọi điện với Diệp Thanh, phu nhân đi tới nông thôn chính là đặc biệt muốn mua một ít dược liệu cho bà chủ."

Giang Thừa giải thích là do Tần Tích nói với Nguyễn Yên gần đây thân thể của bà không khỏe, cô gái lo lắng trong lòng nên muốn đi tìm một ít thuốc cho mẹ chồng nhưng lại sợ người khác không tìm được đường cho nên mới tự mình đi đến nông thôn.

Chu Mạnh Ngôn nhớ đến hai ngày trước Tần Tích đã gọi điện cho anh nhưng lúc ấy anh đang rất bận, chỉ nói được hai câu thì cúp máy.

Anh im lặng một lúc lâu sau đó mới mở miệng: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!