Người đàn ông rời đi, để lại cho cô không gian ở chung một mình với ba.
Trong lòng Nguyễn Yên tràn đầy cảm xúc, cô khẽ mỉm cười rồi thì thầm:
"Ba ba ơi, con đã vượt qua được rồi, có phải ba cũng sẽ nhanh chóng vượt qua được có đúng không?
Con tin tưởng ba nhất định sẽ tỉnh lại, Âu Lạp cần ba, con cũng cần ba, còn có rất nhiều người đều nghĩ đến ba. Ba nhất định phải… cố gắng thêm một chút."
Sau khi thăm Nguyễn Vân Sơn, Chu Mạnh Ngôn lại đi cùng với Nguyễn Yên đến gặp bác sĩ lần nữa để cho cô tự hiểu rõ tình trạng hiện tại của ba mình.
Bác sĩ nói là người nhà thì phải duy trì thái độ lạc quan, tin tưởng vào một ngày nào đó có thể sẽ có kỳ tích xảy ra.
Đi ra khỏi tòa nhà màu trắng, Nguyễn Yên hỏi: "Anh đón ba của em ra ngoài như vậy mà bên nhà họ Nguyễn không nói cái gì hay sao?" Cô còn tưởng rằng bọn họ sẽ không đồng ý.
Chuyện này khi vừa mới bắt đầu quả thật khiến cho người nhà họ Nguyễn bất mãn, đặc biệt là Phùng Trang, cho rằng Chu Mạnh Ngôn không có tư cách quản những chuyện như vậy.
Nhưng mãi cho đến khi Chu Mạnh ném Ngôn phương pháp điều trị tiêu cực đối với Nguyễn Vân Sơn của viện điều dưỡng lúc trước đến trước mặt người nhà họ Nguyễn thì những người kia mới hoàn toàn không nói nên lời.
Tư tưởng đen tối và ích kỷ của Phùng Trang cùng với Nguyễn Ô Trình đã rõ như ban ngày.
Phùng Trang không muốn Nguyễn Vân Sơn tỉnh lại là bởi vì sợ ông sẽ tính sổ chuyện bà ta đối xử với Nguyễn Yên, nếu như thế thì về sau bà ta cùng với Nguyễn Linh còn có địa vị gì ở nhà họ Nguyễn nữa.
Còn Nguyễn Ô Trình không muốn em trai tỉnh lại là bởi vì ông ta muốn mình vẫn luôn ngồi ở vị trí chủ tịch.
Chu Mạnh Ngôn đáp lại với giọng nhàn nhạt: "Không nói cái gì cả, đã đồng ý."
Bọn họ đi về hướng chiếc xe, gió đêm gợi lên mái tóc dài mảnh đen nhánh của cô, khóe môi của cô khẽ gợi lên một nụ cười, bỗng nhiên chân thành nói: "Cảm ơn anh, Mạnh Ngôn."
Chuyện này đã được nhắc đến từ trước đó rất lâu rồi, không nghĩ đến anh vẫn luôn nhớ kỹ.
Cô còn nhớ rõ lần trước khi tới thăm ba, ngay lúc đó cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn, gặp phải hoàn cảnh khốn cùng như vậy, không biết phải đưa ra lựa chọn như thế nào. Cô khóc ở trước giường bệnh của ba, cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi thêm được nữa.
Nhưng mà hiện tại mọi thứ đều đang dần tốt hơn.
"Về sau em có thể đến thăm ba của em bất kỳ lúc nào cũng được."
"Vâng ạ."
Chu Mạnh Ngôn nhìn về hướng dãy núi phía xa, sau một lúc lâu mới nói: "Mấy ngày kế tiếp anh sẽ rất bận, có lẽ đều sẽ ở công ty, sẽ không về nhà."
Nguyễn Yên sửng sốt một chút rồi gật đầu: "…Em biết rồi."
***
Quả thật giống như lời nói của Chu Mạnh Ngôn, kể từ buổi tối đi đến viện điều dưỡng, Nguyễn Yên đã hai ngày không nhìn thấy anh ở nhà, anh vẫn luôn nghỉ ngơi ở công ty.
Cô loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của Giang Thừa cùng với Chu Mạnh Ngôn, có vẻ như là gần đây bọn họ đang chỉnh hợp các ngành hàng xa xỉ dưới trướng Phạn Mộ Ni, tóm lại là cực kỳ bận rộn.
Vào buổi sáng, Nguyễn Yên ở nhà thì nhận được cuộc gọi đến từ Tần Tích, Tần Tích quan tâm hỏi cô trong khoảng thời gian gần đây thế nào, bà cũng đoán được tính cách con trai nên nói có phải Chu Mạnh Ngôn vẫn luôn bận rộn công tác hay không.
Nguyễn Yên chỉ có thể ăn ngay nói thật, Tần Tích than thở: "Đứa nhỏ này chính là như vậy đấy, ham việc như mạng vậy, vốn dĩ nó không cần phải tiếp quản công ty sớm như vậy nhưng nó lại nói muốn tiếp nhận, ba ba cũng muốn để cho nó rèn luyện cho nên lập tức đồng ý. Bình thường mẹ cũng thường xuyên chẳng nói được mấy câu với nó nhưng thật ra Yên Yên ở nhà một mình buồn chán lắm đúng không?"
"Không sao đâu ạ, bình thường con hay đọc sách này đó, ngược lại còn có thể giết thời gian." Nguyễn Yên ngoan ngoãn trả lời.
"Ừm, cũng may là con tâm lý như vậy." Không biết sao Tần Tích lại khẽ "xuýt" một tiếng, Nguyễn Yên nghe thấy thì hỏi bà bị làm sao thế.
"Haiz… Mấy ngày nay mẹ vẫn luôn bị đau thắt lưng, vừa mới đứng lên nên cảm thấy có hơi khó chịu."
"Đau thắt lưng sao? Mẹ có muốn đến bệnh viện khám không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!