Chương 15: (Vô Đề)

Cô hít thở sâu vài hơi.

Đi qua phòng sách trên tầng hai thì sẽ đến một nhà hàng nhỏ chuyên phục vụ ăn uống trên tầng hai.

Người đàn ông ngồi ở trước bàn ăn làm từ đá cẩm thạch, anh đang lật xem một vài văn kiện dữ liệu. 

Cô bước vào bên trong, anh ngước mắt lên. 

Nguyễn Yên ngồi xuống ở phía đối diện, sau khi người giúp việc rời đi, cô hơi cúi đầu xuống thì nghe thấy điện thoại của Chu Mạnh Ngôn vang lên, anh bắt máy nói chuyện công việc.

Nguyễn Yên cầm muỗng lên rồi yên lặng ăn bữa sáng.

Một lúc sau cô nghe thấy người đàn ông kết thúc cuộc gọi, trong phòng ăn yên tĩnh hồi lâu, mãi cho đến khi giọng nói của anh được truyền đến từ phía đối diện:

"Hôm nay thân thể của em... Có phải là không được thoải mái hay không?" 

Nguyễn Yên: ???

Cô lập tức phản ứng lại ý tứ của anh, rũ mắt xuống rồi phủ nhận: "Không, không có ạ..."

Đây căn bản không giống như là điều mà anh sẽ hỏi?

Chu Mạnh Ngôn nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô thì dời ánh mắt đi, hoà hoãn sắc mặt: "Ừ."

Nguyễn Yên xấu hổ đến mức vùi đầu ăn bữa sáng.

Chu Mạnh Ngôn vẫn bận rộn làm việc ở biệt thự như trước cả ngày, còn Nguyễn Yên thì đi đến bãi biển cùng với người làm. 

Cô ngồi trên chiếc ghế ở bãi biển để hóng gió biển, nghe một chút nhạc và nghe một chút sách, trải qua một khoảng thời gian còn có thể được tính là thích ý. 

Nguyễn Yên trở lại biệt thự từ bờ biển vào lúc chiều tối, vừa lúc Chu Mạnh Ngôn bận rộn công việc xong thì hai người dùng bữa tối cùng nhau, sau khi ăn xong, người đàn ông quay trở lại phòng sách.

Hơn mười giờ tối, Nguyễn Yên tắm rửa xong thì trở lại phòng ngủ, một lúc sau Chu Mạnh Ngôn cũng đi vào.

Cô sửng sốt rồi lập tức thu suy nghĩ trong lòng lại, bọn họ cũng đã ngủ chung với nhau tối hôm qua, từ nay về sau cũng nên ở chung một chỗ.

"Đây là đ ĩa trái cây thập cẩm người giúp việc đưa cho em."

Chu Mạnh Ngôn đưa đ ĩa đựng trái cây tới trong tầm tay của cô, cô nhận lấy: "Vâng, cảm ơn……"

Cô nghĩ đến điều gì đó rồi hỏi: "Khi nào chúng ta về nước?"

"Ngày kia."

Cho nên còn ở lại đây thêm một ngày mai nữa sao?

Nguyễn Yên có chút vui vẻ, dù sao thì bãi biển xinh đẹp như vậy, cho dù không nhìn thấy thì cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hai người nói với nhau vài câu, cô ngồi ở đầu giường, tai nghe chỉ để hờ một nửa, làm bộ nghe nhạc nhưng lại không nhịn được mà lén nghe người đàn ông đang muốn làm cái gì.

Chỉ nghe thấy anh mở tủ quần áo ra sau đó đi đến phòng tắm.

Cô gỡ tai nghe ra rồi nằm xuống, một lúc sau người đàn ông cũng bước ra.

Đầu ngón tay của cô khẽ nắm lấy ga trải giường, nằm quay lưng về phía anh, vẫn không nhúc nhích.

Vài giây sau phần giường phía sau lưng lún xuống.

Chu Mạnh Ngôn nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cô gái hơi che khuất cần cổ trắng nõn, anh nhớ đến tối hôm qua, một vài cảm xúc không kìm chế được mà trỗi dậy lần nữa. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!