Chương 13: (Vô Đề)

Trong phòng ngủ, dưới ánh đèn mờ tối ái muội, một cái giường cực lớn được đặt ở vị trí trung tâm, bên ngoài cửa sổ sát đất bên cạnh là cảnh đêm lãng mạn, mà cạnh đó nữa có đặt một cái sô pha.

Cả người cô gái ướt sũng, Chu Mạnh Ngôn đặt cô trên sô pha trước.

Anh nhìn cô, mấy giây sau xoay người đi đến phòng tắm gần đó, lấy hai cái khăn tắm đi ra.

Sau khi trải một cái khăn lên giường, anh bế cô lên lần nữa rồi đặt lên đó, kế tiếp dùng cái còn lại lau người cho cô.

Theo những nơi khăn tắm lau qua, tầm mắt của người đàn ông cũng vô ý lướt qua từng chỗ trên thân thể cô. Cho dù cách một cái khăn tắm, anh cũng có thể cảm nhận được thân thể mềm mại không xương đó.

Ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm.

Trong mơ mơ màng màng, ý thức của Nguyễn Yên từ từ khôi phục lại. Sau khi cô tỉnh táo thì phát hiện ra mình đang nằm trên giường. Trong bóng tối, dường như thân thể cô đang bị người nào đó đụng chạm. Cô bị dọa sợ, cả người căng cứng, vừa muốn mở miệng, bên cạnh đã vang lên giọng của người đàn ông:

"Là tôi."

Cô ngạc nhiên đến ngây người... là Chu Mạnh Ngôn sao? !

Trong đầu Nguyễn Yên trống rỗng, mơ mơ hồ hồ: "Có phải vừa rồi tôi bị choáng vì ngâm nước nóng không..."

Đặt một cái khăn tắm lên người cô, Chu Mạnh Ngôn không làm động tác dư thừa nữa, cô nghe thấy giọng nói bình thản của anh: "Ừm."

Cô lập tức ngồi nửa người dậy, kéo khăn tắm che trước người, vô cùng túng quẫn: "Xin lỗi..." Cô cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Trong phòng yên tĩnh mấy giây, sau đó cô nghe thấy âm thanh người đàn ông rời khỏi phòng ngủ.

Cô chán nản vỗ đầu.

Cô cũng quá ngu ngốc, xấu hổ chết đi được QAQ.

Nguyễn Yên lần mò tìm mép giường, đang muốn bước xuống thì nghe thấy tiếng bước chân lần nữa truyền tới từ cửa.

"Cầm váy ngủ vào trong đi, bên cạnh chính là phòng tắm." Chu Mạnh Ngôn đi tới, đặt đồ trên giường, ánh mắt anh nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cô thì trầm giọng mở miệng.

"Cảm ơn..."

Trong lúc yên lặng, Nguyễn Yên cảm thấy anh đang đứng trước người cô trong bóng tối, vẫn luôn nhìn cô, trong không khí tràn ngập hương thơm thúc giục người ta trầm mê của tinh dầu hoa hồng. Bầu không khí dần trở nên ái muội, đầu óc cô không nhịn được nghĩ đến một hình ảnh, nhịp tim đột nhiên tăng vọt.

Cả người nóng lên, lúc cô có cảm giác mình sắp không thở nổi, giọng nói của người đàn ông rốt cuộc cũng vang lên: "Tôi lên lầu."

Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như cũ, đập vỡ toàn bộ suy nghĩ lung tung bậy bạ của cô.

"Ừm..."

Sau khi anh rời khỏi phòng, Nguyễn Yên nằm vật xuống giường, thở ra một hơi.

Cô đang suy nghĩ cái gì vậy chứ! Không thể xảy ra bất cứ chuyện gì đâu! Chu Mạnh Ngôn hoàn toàn không thể nào có cảm giác với cô được chưa? Nguyễn Yên cảm thấy nhất định là mình ngâm suối nước nóng nên mới bị ngu người như vậy.

Mà ở bên kia.

Chu Mạnh Ngôn bước vào một gian phòng ngủ khác, khóa cửa lại, bước vào bên trong, sau đó cởi từng chiếc cúc áo ra.

Anh để ngực trần rồi đi vào phòng tắm.

Mở vòi hoa sen, anh vặn nút điều chỉnh nước ấm sang hướng bên phải nấc cuối cùng của nước lạnh.

Chu Mạnh Ngôn nhắm mắt, một vài hình ảnh lại chạy qua đầu anh một lần nữa.

Làn da trắng nõn của cô gái giống như đồ sứ thượng hạng, váy lụa mỏng như cánh ve trong suốt lộ ra ánh sáng dưới ngọn đèn trên đỉnh đầu, vạt vát rất ngắn, khung xương bắp thịt của đôi chân dài mảnh mai kia cũng đều đặn cân xứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!