Đêm giữa hè, âm thanh ve kêu bị không khí oi bức đè nén đến nỗi dần trở nên yếu ớt, trong đám mây nhỏ xa xa trên bầu trời phát ra những tiếng sấm rền vang.
Trong biệt thự nhà họ Nguyễn, đèn đuốc sáng rực, tiếng người huyên náo.
"Hoa tươi máy bay chuyển tới cứ để ở đây trước."
"Nhị tiểu thư không thích loại mùi tinh dầu này ở hành lang, đổi cái khác đi."
"Mấy bộ lễ phục này phải ủi xong trong tối nay, để ngày mai Nhị tiểu thư lựa chọn."
"Ai đi với tôi đến hầm rượu một chuyến..."
Trong một căn phòng ngủ ở tầng hai, Nguyễn Yên đang yên lặng ngồi bên mép giường, lắng nghe tiếng nói chuyện vẫn luôn truyền tới từ ngoài cửa, tất cả đều liên quan tới buổi tiệc sinh nhật tối mai của em gái cô – Nguyễn Linh.
Nữ giúp việc bên cạnh đã kéo khóa vali xong, đứng lên nhìn về phía cô.
Cô gái hơi cúi người, mái tóc đen dài khẽ che đi nửa bên gò má trắng muốt, mắt hạnh xinh đẹp màu hổ phách cũng ảm đạm vô thần.
Nữ giúp việc buông tiếng thở dài trong lòng, bước tới trước mặt cô:
"Đại tiểu thư, đã thu dọn hành lý xong rồi ạ."
Cô gái lấy lại tinh thần: "Ừm, cảm ơn..."
"Hình như trời sắp mưa rồi. Tôi giúp cô lấy cái áo khoác rồi hãy đi nhé."
Nữ giúp việc rời đi, trước mắt toàn là bóng tối khiến cho tiếng kêu tích tắc của đồng hồ trên vách tường càng thêm rõ ràng. Nguyễn Yên ôm đầu gối rồi úp mặt xuống.
Sau một lúc lâu, cửa phòng được mở ra lần nữa, có người đi vào.
Cô đoán nữ giúp việc đã trở lại nên ngồi thẳng người, li3m li3m đôi môi khô khốc, mềm giọng nói: "Lỵ Lỵ, cô có thể rót giúp tôi ly nước được không?"
Không có câu trả lời.
Đang lúc ngờ vực, cô đã nghe thấy tiếng rót nước vang lên.
Người nọ đi về phía cô, Nguyễn Yên đưa tay chờ đợi đối phương đưa ly nước tới, ai ngờ ngay sau đó một ly nước bằng thuỷ tinh nóng bỏng bỗng nhiên được nhét vào tay cô.
"A ——"
Cô bị bỏng, không thể không buông tay ra, ly thủy tinh rơi trên thảm, nước nóng văng khắp nơi.
"Chị gái, chị bị mù thì mù, tại sao đến cả ly nước cũng cầm không chắc vậy?"
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy, bỗng nhiên ngẩn ra.
Nguyễn Linh đứng ngay phía trước nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô thì cười cười: "Ngại quá, có thể là vừa rồi tôi lấy nước quá nóng, chị không sao chứ?"
"Cô có chuyện gì không?" Giọng nói của cô gái chua chát.
"Tôi chỉ đến nhìn một chút xem chị đã thu dọn xong hay chưa, dẫu sao bây giờ chị là một người tàn tật, đi lại bất tiện, có muốn tôi giúp đỡ một chút hay không?"
Thấy cô mím môi không nói, Nguyễn Linh thu nụ cười lại:
"Nếu đã thu dọn xong thì xách hành lý của chị xuống lầu đi, đừng làm lỡ thời gian của những người khác."
Lúc sắp rời đi, cô ta lại nghĩ đến điều gì đó, cúi người nói bên tai Nguyễn Yên: "Chị à, điều ước vào sinh nhật hai mươi mốt tuổi của tôi năm nay chính là hy vọng những kẻ đáng ghét sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa, cảm ơn chị... đã giúp tôi thực hiện trước thời hạn."
Sau khi Nguyễn Linh rời khỏi phòng, cô gái từ từ ngẩng đầu, xoay người tìm kiếm cây gậy dò đường dành cho người mù ở đầu giường, sau đó là tiếng đứng lên, tay quơ trong không trung mấy cái, rốt cuộc cô cũng mò đến tay cầm của vali.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!