Xem ra đãi ngộ của mình thay đổi rồi… A.
Khuyết Thủy bị đánh tới mũi miệng lưu huyết, toàn thân đau nhức dữ dội, trong mê man cậu cảm giác bản thân bị Yến Vô Quá kéo từ trong phòng ra, kéo qua hành lang, xuống dưới cầu thang, thân thể tiếp xúc với sàn đá lạnh băng, từng đợt âm hàn ùa tới xông vào thân thể cậu.
Địa lao ư… Không biết tên này lại phát điên cái gì, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày thường, đột nhiên xông vào chẳng nói chẳng rằng, lập tức đánh về phía cậu, chiêu nào chiêu nấy hạ thủ tàn nhẫn, không chút lưu tình! Tuy nói tên này từ trước tới nay chưa từng để ý tới cảm xúc của cậu, nhưng trước đây gã luôn lấy việc khiến cậu mệt mỏi ngã quỵ làm chính, lần này lại đánh cậu tới mức lưu huyết, nằm bò trên mặt đất không thể nhúc nhích mới ngừng tay.
Cậu vốn cho rằng gã phát cuồng xong sẽ ngừng lại, không nghĩ tới gã lại túm lấy tóc cậu, kéo cậu từ trên mặt đất dậy, vén y bào lên, cởi bỏ dây lưng, lệnh cho cậu ngậm thứ kia vào trong miệng! Cậu mím chặt môi không thèm để ý đến gã, một trận sỉ nhục liền ập tới, gã đem quan hệ của cậu và Trần Mặc nói tới không thể nghe lọt.
Cậu tức giận mắng lại gã hai câu, kết quả cậu bị gã cưỡng ép tháo khớp hàm, cường ngạnh đem thứ kia… Đâm vào trong miệng cậu.
Từng đợt cảm giác ghê tởm truyền tới yết hầu, Khuyết Thủy không muốn nhớ lại cảm giác kinh khủng đó.
Thân thể bị treo lên, y phục bị lột sạch.
Bên tai truyền tới tiếng lách tách của gỗ đốt cháy.
Khảo vấn? Khuyết Thủy thầm cười trộm.
Thầm đoán tên kia có phải đã luyện công tới giới hạn, sử dụng thân thể cậu đã không thể có tiến triển, vậy nên mới muốn dùng phương pháp tra tấn để đạt được bí quyết Cửu Dương.
Không phải chỉ là quất đánh, hỏa lạc thôi sao, đến đi, ta nếu phun ra một chữ của bí quyết Cửu Dương, ta sẽ không mang họ Viên!
Hai má của Khuyết Thủy bị vỗ nhẹ hai cái, có kẻ đã khôi phục vẻ âm ngoan lạnh lùng lúc trước.
"Bản tôn đã không còn kiên nhẫn chơi đùa với tên nhãi nhà ngươi nữa! Nếu ngươi thông minh, so với việc nhận hết thống khổ mới nói ra Cửu Dương Chân Quyết, không bằng bây giờ nói cho bản tôn."
Yến Vô Quá nói xong liền cười, quả nhiên hỉ nộ vô thường.
Khuyết Thủy ngẩng đầu mở miệng muốn nói.
Yến Vô Quá ngăn cậu lại, "Tiểu Khuyết Thủy, ngươi trước tiên chớ vội chửi mắng, tránh cho hối hận lại không kịp. Nghe nói cha ngươi rất nhẫn tâm, từ khi ngươi còn nhỏ đã tiến hành đủ loại huấn luyện nghiêm khắc với ngươi, đúng không?" Khuyết Thủy không hiểu ý tứ của gã.
Nam nhân cười, cười đến điên cuồng, "Bản tôn có thể cam đoan với ngươi, thủ đoạn tra tấn khiến người khác van xin trên thế giới này nhiều tới mức khiến ngươi ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Thậm chí ta biết một vài phương pháp, ta dám đảm bảo cha ngươi đến nghe cũng chưa từng nghe qua."
"Huống chi ngươi tin cha ngươi sẽ dùng cực hình quá nghiêm khắc đối với con trai của chính mình? Những huấn luyện đó của lão ta giúp ngươi chống đỡ sự tra khảo của kẻ địch, ngươi cho rằng những huấn luyện chân thực đó có thể phát huy tác dụng trên thân thể ngươi? Ta có thể đánh cược với ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không vượt qua nổi một canh giờ."
Khuyết Thủy nén đau nhếch miệng cố ép bản thân nở một nụ cười khinh thường, "Ngươi có thể thử xem ta có thể chịu đựng được một ngày hay không."
Yến Vô Quá một lần nữa vỗ nhẹ lên hai má của Khuyết Thủy, tiếu dung cực kì cợt nhả, "Ta nói rồi, ngươi chớ vội chửi mắng. Nào, đầu tiên ca ca sẽ giới thiệu qua gian hình phòng này, tiện thể giảng giải một chút cách sử dụng các loại hình cụ cho ngươi. Ngươi nếu thích thứ nào, đừng ngại chọn dùng thử trước."
Khuyết Thủy nghiêng cổ, cố gắng né tránh cái tay lạnh lẽo vô lễ kia.
"Muốn tra tấn cứ tra tấn, không cần nhiều lời vô ích."
"Ha ha, nghe mà xem, tiểu Khuyết Thủy, ngươi như vậy không phải miễn cưỡng đẩy chính mình lên lưỡi dao sao? Ngươi đang thực sự cho rằng bản thân nói hai câu mạnh mẽ là có thể giả kiên cường rồi? Được thôi, ngươi đã vội vã như vậy, thì… Đây là thứ ta thích nhất, ngươi bảo chúng ta sử dụng thứ này đầu tiên được chứ?" Nam nhân hỏi cậu, tùy tiện lấy một chiếc hộp từ cái giá bên cạnh.
Chiếc hộp mở ra, mười hai cây kim châm có độ dài và kích thước bất đồng xuất hiện trên nền lụa đỏ.
Đồng tử của Khuyết Thủy khẽ co rút, ngay sau đó lập tức khôi phục lại vẻ trấn định.
Đó chẳng qua chỉ là vài cây kim mà thôi, có gì đáng sợ chứ!
"Đây là mười hai cây kim châm, nhìn qua rất bình thường, nhưng nếu tỉ mỉ nhìn kĩ thì có thể thấy hoa văn khắc trên thân chúng, thậm chí cả hình dạng đều hoàn toàn bất đồng. Trừ hình dáng ra, mỗi cây kim châm đều được tẩm một loại dược thủy không giống nhau."
"Còn như những cây kim châm này vì sao lại có hoa văn và hình dạng như vậy, vì sao phải tẩm thuốc, sau khi tẩm thuốc thì có công dụng gì, đợi chút nữa ngươi nếm thử từng cái một sẽ tự mình hiểu được."
"Khuyết Thủy, ngươi xem, cây châm này dài không chưa tới ba thốn, hình lục lăng, đường nét hoa văn trên kim châm nhìn có đẹp không? Ngươi nói ta đâm nó vào gân chân trái của ngươi được chứ? Chỉ cần khẽ đâm vào một vòng như vậy, chỉ cần khẽ cuốn gân chân của ngươi lên nửa phân, một phân… Chân trái của ngươi sẽ giật giật như thế, xem, ngươi hiện tại giật vui vẻ bao nhiêu!"
Khuyết Thủy oằn lưng co mình, cơ bắp toàn thân co cứng, muốn chống đỡ đau đớn cùng cực vì bị rút gân sống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!