Chương 4: (Vô Đề)

Bạch Đỗ Quyên đứng trong khuê phòng trên lầu, ẩn dưới bóng mờ của cửa sổ, chăm chú nhìn hai kẻ đang đùa giỡn hệt như con nít ở phía dưới.

Cô biết tình bằng hữu giữa rất nhiều người đàn ông đều rất tốt, thậm chí có khi đến cả vợ con cũng chẳng thể so sánh được, Khuyết Thủy đối với cô tuy dịu dàng hữu lễ nhưng cũng thực xa lạ, căn bản không hề thoải mái tự tại giống như khi ở cùng Trần Mặc, chẳng qua, cô nghĩ cô có thể chịu được điểm này.

Chẳng phải đó chính là đàn ông sao? Cô biết, mẹ của cô đã từng dạy cô rằng không thể can thiệp quá mức vào những việc giữa đàn ông với nhau.

Bà còn nói một thê tử tốt chính là người luôn đứng ở phía sau trượng phu của mình, sau khi trượng phu về thì cho trượng phu một nơi để nghỉ ngơi.

Xem ra sau này cô nhất định phải thay đổi một chút thái độ với Trần Mặc, có lẽ sự đánh giá của y đối với cô rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới cảm giác của Khuyết Thủy dành cho cô.

Bạch Đỗ Quyên nghĩ như vậy.

"Tình cảm của bọn họ rất tốt không phải sao?"

"Ai!" Bạch Đỗ Quyên đột nhiên xoay mạnh người.

Sau khi nhìn rõ diện mạo của người phía sau, Bạch Đỗ Quyên phát ra một tiếng thét chói tai: "A——–"

Ở dưới lầu cách đó không xa Khuyết Thủy và Trần Mặc ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, hai người cùng đồng thời phi thân vọt vào trong khuê lâu.

"Bạch tiểu thư!" Khuyết Thủy là người đầu tiên vọt vào trong lâu.

Bạch Đỗ Quyên đang liều mạng với một người toàn thân mặc đồ màu đen, trong tay cô không có kiếm, rõ ràng đang rơi vào thế hạ phong.

Khi người mặc đồ đen nhìn thấy Khuyết Thủy xông vào, thì tay trái nhét vào trong ngực, lấy ra một thứ gì đó tung về phía Bạch Đỗ Quyên.

"Bạch tiểu thư cẩn thận!"

"Khuyết Thủy!"

Trong lâu đồng thời vang lên tiếng hét của Khuyết Thủy và Trần Mặc.

Nói thì chậm mà việc xảy ra lại quá nhanh.

Khuyết Thủy đã chẳng còn lo được nhiều như vậy, nội kình tràn khắp toàn thân, cậu phi thân về hướng Bạch Đỗ Quyên.

Ngay vào lúc Khuyết Thủy nhào tới, phía sau cậu cũng có một thân ảnh lướt lên, chắn ở giữa cậu và người mặc đồ đen.

Tất cả xảy ra với tốc độ cực nhanh, Khuyết Thủy không kịp phân tán công lực khắp toàn thân, Trần Mặc cũng chẳng kịp rút kiếm nghênh địch, dưới chưởng kình của Khuyết Thủy và quyền phong của Trần Mặc, ám khí người mặc đồ đen tung ra đại bộ phận đều rơi xuống mặt đất.

Sau khi Khuyết Thủy hồi thần dùng tốc độ cực nhanh vụt qua liếc nhìn Bạch Đỗ Quyên tựa hồ vô sự, lập tức xoay người, rút kiếm đối mặt với người mặc đồ đen.

Kiếm vừa rời khỏi vỏ, một thân hình thon dài đã nặng nề ngã vào lòng cậu.

"Trần Mặc!?" Khuyết Thủy vội vã vươn tay giữ lấy thân thể đang trượt xuống trong lòng mình.

Người mặc đồ đen nhân cơ hội đó, thân mình nhanh chóng lướt ra ngoài cửa sổ.

"Khuyết Thủy!" Bạch Đỗ Quyên lớn tiếng gọi.

Khuyết Thủy lúc này đã chẳng còn tâm trí truy địch nữa, cậu đặt Trần Mặc xuống mặt đất, vội vã kéo vạt áo y xuống kiểm tra chỗ bị thương.

Bạch Đỗ Quyên liền vội vàng xoay người sang chỗ khác.

"Trần Mặc! Trần Mặc, huynh có nghe thấy tiếng của đệ không? Huynh bị thương ở chỗ nào? Thấy không thoải mái ở chỗ nào?"

Trần Mặc chậm rãi mở mắt, yếu ớt mỉm cười với Khuyết Thủy.

"Không có chỗ nào quá đáng ngại, chính là phần eo tê dại gần như không có cảm giác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!