Chương 33: (Vô Đề)

Cậu chạy khỏi Vô Úy trang, đầu óc mơ hồ chạy hơn nửa ngày, cho tới suýt chút nữa không thở nổi mới chầm chậm dừng chân lại.

Kẻ điên kia… Kẻ điên kia! Càng nghĩ càng giận, Khuyết Thủy nhịn không được ngửa mặt lên trời chửi ầm lên! Y thế mà… Y thế mà! Xoa xoa mặt, ngẩng đầu nhìn thấy một tấm bảng hiệu bằng vải đong đưa theo gió ở phía xa, phía trên viết một chữ "Tửu" (rượu) lớn.

Cậu thử nghĩ, nhấc chân đi về hướng tiệm rượu đó.

Cậu cần phải uống chút rượu để bản thân mình bình tĩnh một chút.

Vừa đi tới cổng cậu liền hối hận, nhưng đã không kịp, đối phương đã nhìn thấy cậu.

"A di đà Phật, Viên thí chủ, biệt lai vô dạng? (1)" Giọng nói hùng hậu ân cần từ trong tiệm rượu truyền ra.

Khuyết Thủy đi cũng không được, ở lại cũng chẳng xong, do dự hồi lâu cuối cùng đành phải cất bước đi vào bên trong.

Tiệm rượu không lớn, bên trong có bốn hòa thượng ngồi ở một bàn, trong đó có một người là người quen của Khuyết Thủy, cũng là đại sư Vô Tận chủ trì Thiếu Lâm Tự thanh danh hiển hách trong võ lâm.

Khuyết Thủy không thể ngờ sẽ tình cờ gặp vị phương trượng Thiếu Lâm Tự này.

Phụ thân của cậu là phương ngoại chi giao (2) của vị phương trượng này, cậu gần như có thể biết Vô Tận thấy cậu rồi sẽ nói những gì.

Nếu đổi lại là ba năm trước, cho dù là hai năm trước, cậu đều sẽ lập tức nói ra hết thảy mọi chuyện từ đầu tới cuối cho Vô Tận, xin ông trảm yêu trừ ma, xin ông nghĩ cách cứu phụ mẫu của cậu, nhưng hiện giờ… A a a! Cái tên kia vì sao phải làm như vậy! Kẻ điên kia! Kẻ điên, kẻ điên, kẻ điên! Khuyết Thủy tức đến nghiến răng!

"Khuyết Thủy bái kiến đại sư."

Kiềm nén nhộn nhạo trong lòng, Khuyết Thủy hành lễ với lão nhân kia.

"Tiểu thí chủ mời ngồi."

Đại sư Vô Tận ra hiệu cho Khuyết Thủy ngồi xuống bên cạnh ông.

Chủ tiệm tiến lên hỏi Khuyết Thủy muốn dùng gì.

Khuyết Thủy gọi một bình Thiêu đao tử.

Do dự nửa ngày, thấy khuôn mặt mỉm cười hiền từ của đối phương vẫn luôn nhìn cậu, Khuyết Thủy căn răng hạ người ngồi xuống.

Cùng lắm thì nghe giáo huấn chứ gì! Thấy Khuyết Thủy ngồi xuống, cũng không biết Vô Tận ra hiệu điều gì, ba hòa thượng đi cùng ông sau khi chắp tay thi lễ với Khuyết Thủy thì tới ngồi ở một bàn khác.

"Đại sư, ngài muốn nói cái gì thì nói đi, tiểu bối nghe là được." Khuyết Thủy cười khổ.

Vô Tận ha ha mà cười.

"Còn nhớ năm năm trước khi lão tăng lần đầu tiên nhìn thấy thí chủ đã từng vì tướng mạo của thí chủ mà có chút kinh hãi. Hiện giờ thấy thần sắc của thí chủ, chắc hẳn đã hãm sâu trong nước sôi lửa bỏng rồi."

Khuyết Thủy ngẩng mạnh đầu.

"Lời này của đại sư là ý gì?"

Vô Tận niệm một tiếng phật hiệu, thốt lên một câu không đầu không đuôi: "A di đà Phật, Phật nói: Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục!"

Khuyết Thủy không hiểu, một lần nữa truy vấn, lại chỉ nhận được một cái cười mỉm của đối phương.

Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục… Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục… Càng nghĩ đầu càng đau, chủ quán đưa bình rượu tới, Khuyết Thủy một phát bắt lấy, vứt lại hai lượng bạc thất tha thất thểu rời khỏi quán rượu.

Vô Tận nhìn cậu rời đi, hai tay chắp lại niệm một câu: "Ngã phật phù hộ muôn dân thiên hạ."

Khuyết Thủy vẫn quay trở lại Vô Úy trang.

Khi bước vào tiểu lâu của mình, cậu có hơi do dự, tối qua khi cậu rời đi Yến Vô Úy còn đang mê man ngủ, hiện giờ không biết y ra sao rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!