Một khúc Bạch đầu ngâm kết thúc, mọi người trong đình thật lâu vẫn không thể hồi phục tinh thần.
"Khúc nhạc hay…" "Hát hay…" Âu Dương và Đường Lục không hẹn cùng mở miệng nói.
Bọn họ có thể nói gì? Thần sắc của ba người kia thật sự quá rõ ràng! Bất kể người nào cũng có thể nhìn ra điểm bất thường giữa ba người họ! Hai đối với một.
Trong đầu Đường Lục cũng không rõ đã hiện lên cảnh tượng gì, cái mặt dày ấy thế mà ửng hồng, ánh mắt nhìn về phía Khuyết Thủy cũng mang thêm một phần cảm thương. Cái tên tội nghiệp này sao mà xui xẻo vậy, bị hai nhân ma không phải người kia nhìn trúng! Bình thường một kẻ đã làm cậu chịu đủ rồi, giờ còn là hai người cùng nhau? Cũng chẳng biết thanh niên đáng thương này có mấy cái mạng để cúng cho hai tên nhân ma kia…
"Đường Lục, ngươi đang nghĩ cái gì?" Âu Dương nhỏ giọng hỏi.
Sắc mặt Đường Lục càng đỏ, lập tức thu hồi đám suy nghĩ lung tung kia.
Môi của Thạch Yên bị cắn nát, tiểu nha hoàn đáng yêu phía sau cô nhìn thấy, tay chân luống cuống lấy khăn lụa lại tìm thuốc bột cầm máu ra.
Vương Chi Lan là người khôi phục nhanh nhất, sắc mặt xanh mét sau đó chỉ nghe cô lanh lảnh cười, vỗ tay nói: "Nhạc khúc hay, tiếng hát hay, một khúc hợp tấu tiêu cầm tuyệt hảo! Quả nhiên là duyên trời tác hợp! Hôm nay có thể nghe nhạc khúc ấy, Chi Lan thật không hổ chuyến đi này."
Nói xong cô liền nở nụ cười xinh đẹp với Hoắc Phong, "Hoắc thiếu hiệp, ngươi nói có đúng không?"
Hoắc Phong đỏ mặt, vội vã gật đầu đồng ý.
Vương Chi Lan lại nhìn về phía anh trai của mình, "Anh, anh có phải cũng cảm thấy hợp tấu tiêu cầm của Yến thủ lĩnh và Trần Minh chủ là thiên hạ nhất tuyệt?"
Vương Thanh Trúc giống như không nghe thấy bào muội nói gì, ánh mắt không ngừng dán trên người nào đó trước mặt.
Đằng trước, Yến Vô Quá ngồi trên lan can, tươi cười nhẹ nhàng hỏi thanh niên đang ngẩn người nọ.
"Khuyết Thủy, đàn này ta đánh thế nào? Hát lại thế nào?"
Khuyết Thủy hồi thần, có chút xấu hổ kéo kéo vành tai của cậu.
"Hay… Rất hay. So với những nữ tử thanh lâu kia hát hay hơn nhiều."
Phụt! Yến Vô Úy là người đầu tiên bật cười.
"Viên Khuyết Thủy ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Dám so sánh hợp tấu giữa Yến đại thủ lĩnh và Trần Minh chủ với loại nhạc lả lướt chốn câu lan! Bản thân ngươi hạ lưu vô sỉ, đừng cho là Yến thủ lĩnh và Trần Minh chủ cũng là loại người như ngươi!" Thạch Yên phẫn nộ quở trách.
Liếc mắt nhìn thiên kim Thạch gia một cái, Yến Vô Quá cười nói với Khuyết Thủy: "Thật không? Cám ơn khích lệ, nếu ngươi thích sau này ta và Trần Mặc thường tấu cho ngươi nghe là được."
"Ừm… Muốn bạc sao?" Khuyết Thủy trịnh trọng hỏi.
Yến Vô Quá cười lớn, "Vậy liền một lượng bạc một lần như thế nào?"
"Được thì được nhưng ta không có tiền."
Yến Vô Úy thu trường tiêu lại, cười vỗ vỗ bả vai của Khuyết Thủy, "Ngươi không có tiền? Tên ngươi trong tiền trang của ta còn tồn không chỉ năm vạn lượng bạc. Lại thêm khế đất, nhà cửa ở Vô Úy trang, ngươi có thể để chúng ta tấu khúc cả đời cho ngươi, hát cả đời cho ngươi!"
Khuyết Thủy không coi những lời Yến Vô Úy nói là thật.
Lời ngọt ngào bùi tai ai chả biết nói! Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Chi Lan làm bộ không để ý, ánh mắt lại phẫn nộ vạn phần, Khuyết Thủy khẽ cười, đột nhiên mở miệng nói: "Vô Quá, trừ thân thể của ta ra, ngươi rốt cuộc còn thích gì ở ta?"
Yến Vô Quá thiếu chút nữa đã hoài nghi lỗ tai của chính mình, nhưng sau khi nhìn thấy nét mặt tươi cười của Khuyết Thủy, gã liền nghiêm túc bắt đầu tự hỏi.
Yến Vô Úy thầm thở dài.
Khuyết Thủy lại đang cố gắng lợi dụng chính mình để "bôi đen" bọn họ.
"Ta coi như hiểu rõ chính mình, cũng biết bản thân là kẻ không thú vị, điểm này sư huynh Trần Mặc của ta có thể chứng minh. Ngươi nói có đúng không, Trần Mặc?"
Yến Vô Úy cười khổ không đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!