Chương 25: (Vô Đề)

"Crắc!" Yến Vô Quá bóp nát chén trà đang cầm trong tay, che đi tiếng động cực nhỏ trên mái nhà truyền xuống.

Yến Vô Quá nhìn chén trà vỡ thành từng mảnh trong tay, tựa như đang nhìn thứ bản thân yêu quý nhất bị chính mình tự tay phá hủy, sâu trong đáy mắt có vui sướng, cũng có thương tiếc khó hiểu không nói nên lời.

Yến Vô Úy cũng đang nhìn chén trà vỡ tan kia, sắc mặt từ xanh đen chuyển thành trắng bệch, song quyền nắm chặt.

"Ngươi đừng đem hết thảy mọi chuyện đổ lên đầu của ta! Trong Chu Chỉ Viên chúng ta rõ ràng từng nói rõ, chỉ cần làm ra vẻ là được, ngươi lại làm ngược lại! Thừa cơ chiếm đủ lợi ích! Ngay từ đầu nếu không phải ngươi quấy nhiễu, ta đã có thể đao không dính máu có được bí quyết Cửu Dương rồi! Nếu không phải là ngươi, y đã hoàn toàn không phải chịu cái tội đó! Hơn nữa ta sao có thể biết chính mình sẽ thực sự yêu thương y? Ta sao có thể biết ngươi cũng sẽ yêu thương y?

Ta sao biết ta thực sự muốn cùng y sống cả đời!" Yến Vô Úy nói tới lời cuối cùng đã thành rống lớn.

Yến Vô Quá chỉ lạnh lùng cười.

Gã không cam tâm! Không cam tâm dựa vào cái gì Vô Úy khoác lên cái vỏ ngoài là Trần Mặc liền có thể khiến tên nhóc kia hoàn toàn tiếp nhận, tin tưởng y! Huống hồ Trần Mặc không phải chỉ là một mình Vô Úy!

"Đủ rồi! Đều đủ rồi!" Yến Vô Úy phất tay, tựa hồ có thể xua đi hết thảy phiền não, "Nếu huynh đệ chúng ta tiếp tục cãi vã vì người này… Có quá nhiều ví dụ có thể nhìn thấy kết cục của chúng ta! Vô Quá, ngươi tỉnh táo một chút."

"Vô Úy, ta cũng tặng những lời như vậy lại cho ngươi. Ta đối với tên nhóc kia là nhất định phải có được, ngươi cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho! Nếu ngươi không đồng ý, ta tối nay liền mang y quay về Phi Ưng Xã!"

"Ngươi muốn động thủ với ta?" Trong giọng nói của Yến Vô Úy mang theo một tia rét lạnh.

"Ngươi ta đều biết đó là kết quả."

"Ngươi đang bức ta."

Hai huynh đệ đối mắt với nhau thật lâu.

Họ hiểu rõ đối phương tựa như hiểu rõ chính mình, đối phương nghĩ những gì, trong lòng tựa hồ đều biết.

Yêu thích đối với Viên Khuyết Thủy tựa hồ cũng là như vậy, một người cảm thấy hứng thú đối với cậu, một người khác cũng bị cảm ứng tựa như nảy sinh cảm giác dị thường đối với cậu.

Lúc bắt đầu chỉ là một chút lưu tâm, một chút đặc biệt, dần dần, những cảm xúc này tích lũy ngày một nhiều, tới khi thực sự có được cậu, chúng liền phát ra không thể thu hồi.

Kế hoạch thành công rồi, hết thảy mọi chuyện dường như cũng đều phát triển theo hướng suy tính của họ.

Quân cờ quan trọng dồn hết tâm trí sắp đặt từ nhỏ kia cũng luôn bị họ nắm chặt trong tay, chiếu theo bố cục ban đầu, vì để ngăn ngừa hậu hoạn, sau khi thành công, quân cờ này nhất định phải bị loại trừ.

Nếu thực sự như vậy thì cứ chiếu theo đó thực hiện là được rồi, nhưng họ lại không dự liệu được biến cố phát sinh.

Ngàn tính vạn tính, lại xem nhẹ một chữ "tình" giữa người với người! Đứa trẻ khiến người ta không cách nào chán ghét thống hận, mười mấy năm bầu bạn, cho dù có không chế trái tim chính mình như thế nào, vẫn tự nhiên mà dĩ nhiên có một phần tình cảm đối với cậu.

Đã có một phần tình cảm ban đầu, lại thêm đứa trẻ kia toàn tâm toàn ý đối đãi, trả giá hết thảy, cho dù gia viên của cậu toàn bộ bị kẻ khác cướp đoạt cũng không có lấy một biểu cảm bất mãn.

Đây là phần tín nhiệm như thế nào? Viên Khuyết Thủy là thực tâm thành ý muốn sống cả đời cùng Trần Mặc đó! Chẳng biết vì sao cứ như vậy hãm sâu xuống.

Yến Vô Quá biết, nếu không có Khuyết Thủy, gã có lẽ đã sớm bị Âm Tuyệt Công giày vò đến điên rồi.

Cũng bởi vì gã từng nếm trải loại thống khổ không phải dành cho con người đó, ôm ấp cậu liền trở thành một điều tuyệt mỹ không gì sánh được, cho dù là ai cũng chẳng thể thay thế.

Mà nếu không có Vô Úy tương hộ lúc ban đầu, gã có lẽ đã chẳng lưu tâm tới tên nhóc thối họ Viên này như thế; Nếu không có chút lưu tâm này, gã cũng sẽ không ngày cũng nghĩ đêm cũng mong, cuối cùng đến mức làm cách nào cũng không quên được.

Yến Vô Úy biết, nếu không phải là Vô Quá dùng thân thể của đứa trẻ đó để thư hoãn thống khổ do Âm Tuyệt Công mang lại, y có lẽ vĩnh viễn đã không sinh ra hứng thú đặc biệt đối với cậu.

Nếu không phải là Khuyết Thủy dù chịu hình cầu tới vậy vẫn không chịu nói ra bí quyết Cửu Dương, nhưng cứ thế không chút nghi ngờ truyền thụ cho y, y đã không sinh ra áy náy sây sắc; Nếu không phải Vô Quá cố chấp dị thường đối với thân thể của đứa trẻ đó, y cũng sẽ không không khắc chế được dục vọng của bản thân.

Sau khi hoàn toàn có được cậu rồi, Khuyết Thủy đối với y toàn tâm ỷ lại, lưu luyến, tin tưởng, quan tâm, còn cả thân thể của cậu, chúng đều trở thành độc dược mê hoặc y.

Một vòng tiếp một vòng, tới khi y phát hiện chính mình đã bị vây hãm trong đó, lại làm cách nào cũng chẳng thế thoát ra nổi.

Trước không quản quân cờ này lưu lại có thể sẽ phát sinh hậu hoạn hay không, giờ đây hai cánh tay đều muốn nắm chắc quân cờ đó, nên làm sao bây giờ?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!