"Anh Minh Viễn, anh muốn nếm thử không?"
Nguyễn Ngưng cắn một miếng kẹo bông gòn, vui vẻ nhìn Phó Minh Viễn, "Thật ngọt, ăn rất ngon."
Cô giơ kẹo lên, đưa đến bên miệng người đàn ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh nắng mùa đông nhu hòa, chiếu lên gương mặt trắng nõn không tì vết của cô khiến làn da càng trơn bóng hơn.
Mà chiếc răng nanh bên miệng càng khiến nội tâm của người đàn ông mềm mại.
Làn sóng bình luận lại một lần nữa kêu gào, kêu Phó Minh Viễn ăn nhanh một chút.
Lúc này, đạo diễn đề nghị Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn cùng nhau cắn một miếng kẹo, không thể nghi ngờ lại kích thích khán giả thêm một lần nữa.
"Woa, đây có thể xem là hôn môi gián tiếp không?"
"Đạo diễn thật hiểu ý! Tôi xem trọng ông!"
"Viễn ca liệu có đồng ý không? Có cảm giác anh ấy không phải là người sẽ làm ra loại chuyện này..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà bình luận đó vừa đăng lên, Phó ảnh đế luôn luôn cao lãnh, bất khả xâm phạm đã gật đầu.
"Được rồi, tôi thu hồi câu vừa nãy, ở trước mặt người mình thích, liêm sỉ là cái gì?!"
"Ha ha ha ha, tôi cảm thấy trong lòng Viễn ca bây giờ hẳn là rất thích."
"Ai nha, mặt Nhuyễn Nhuyễn đỏ lên rồi, thật đáng yêu!"
Bởi vì đạo diễn nói hai người cần phải chụp ảnh lưu niệm, tuy rằng trước mặt nhiều người như vậy cảm giác có phần thẹn thùng nhưng Nguyễn Ngưng vẫn gật đầu phối hợp.
Cô nhìn về phía Phó Minh Viễn, liền rơi vào một đôi mắt đào hoa mê người.
Thu vào trong mắt là hình ảnh người đàn ông cao lớn anh tuấn đang nhìn mình, anh hơi cong cong môi, khiến cô không khỏi đỏ mặt, tim đập liên hồi.
Cô có chút dại ra, lúc này đạo diễn lại nhắc nhở có thể bắt đầu rồi.
Cô vội vàng giơ xiên tre lên, kẹo bông gòn mềm mại như đám mây, chắn đi tầm mắt của cô, cũng che khuất tầm nhìn người đàn ông.
Cô hơi ngửa đầu, nhón chân lên chuẩn bị cắn kẹo bông trắng như tuyết kia.
Một màn này được biên tập cắt nối, dùng kỹ thuật làm chậm chiếu trên màn ảnh.
Lúc này ánh sáng rất đẹp, dưới bầu trời xanh thẳm, hình bóng của hai người nổi bật, vô cùng xinh đẹp.
Khu bình luận vốn dĩ ồn ào mà giờ khắc này liền trở nên vắng lặng.
Khán giả tựa hồ đều nín thở ngưng thần, mong chờ nhìn hình ảnh ngọt ngào trong nháy mắt.
Đúng lúc này Phó Minh Viễn đột nhiên nắm lấy tay Nguyễn Ngưng.
Nguyễn Ngưng còn tưởng là do cô giơ không đủ cao, anh nắm tay mình để điều chỉnh, nhưng mà giây tiếp theo người đàn ông kéo tay cô sang một bên.
Kẹo bông gòn che ở giữa hai người đột nhiên biến mất.
Khuôn mặt tuấn tú của anh lại lần nữa xuất hiện trước mắt cô, mà cô hiện tại vẫn đang duy trì tư thế nhón chân chuẩn bị cắn kẹo bông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!