Chương 92: Không có người khác chỉ có em

Miên Miên mong chờ nghe được thanh âm đáng yêu của cô gái, lại trăm lần không nghĩ tới, từ di động truyền ra lại là một giọng nam trầm thấp.

Hơn nữa ngữ khí còn hung dữ, dọa cô sợ đến mức nháy mắt ngồi thẳng cả người.

Vì thế "Bụp --" một tiếng, đầu cô đụng thẳng vào ván giường, đau đến mức cô đưa tay che ót lại, dựa vào trên giường kêu "ai da" không ngừng.

"Miên Miên, hơn nửa đêm còn làm gì mà không ngủ?"

Người trên giường bị cô làm tỉnh, trở mình lẩm bẩm một câu.

Miên Miên vội vàng che miệng lại, chờ đau đớn qua đi cô mới nhỏ giọng xin lỗi. Sau đó cô cầm di động ngồi thẫn thờ.

Là cô thức đêm nên xuất hiện ảo giác sao?

Cô đeo tai nghe lại, run rẩy ấn xuống màn hình.

Nghe lại giọng nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông kia, bỗng nhiên cô mở to mắt, không phải như cô tưởng tượng chứ...?

Âm thanh này... âm thanh này chẳng lẽ là... Phó Minh Viễn?

Anh ấy sao lại cầm điện thoại di động của Nhuyễn Nhuyễn? Còn nói ra cái câu bá đạo như vậy? Chẳng lẽ... bọn họ thật sự ở bên nhau?!

Nghĩ đến đây, Miên Miên nhấn điện thoại, nghe kĩ lại giọng nói kia một lần nữa.

Sau đó cô không khỏi cười haha.

Sợ quấy rầy đến người khác, cô vội vàng lấy chăn che kín đầu, nhưng vẫn không che nổi tiếng cười kia. Nếu không phải sợ ồn đến người khác, sợ bị nói là bệnh tâm thần, cô hiện tại thật sự rất muốn cười to ba tiếng.

Má ơi, Phó Minh Viễn thật là tốt a a a a a!

CP cô hằng mong đợi cuối cùng cũng thành thật a a a a!

Còn trực tiếp rải đường vào mặt cô a a a a!

Hơn nữa đường này còn là độc nhất vô nhị! Chỉ có một mình cô được ăn a a a a! Hỏi xem còn ai có thể đỉnh hơn cô chứ?

Nguyễn Ngưng hoàn toàn không biết, chỉ bởi vì một câu của Phó tiên sinh mà "áo bông nhỏ" nhà cô đã vui vẻ đến sắp ngất xỉu.

Cô mở to hai mắt, rối rắm cúi đầu nhìn đoạn ghi âm.

Khi cô chuẩn bị rút đoạn ghi âm về thì chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ.

Người đàn ông bên người khép laptop lại, tiếp theo một đôi tay ôm lấy eo cô, lồng ngực nóng bỏng dán lên mặt cô.

Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt "Anh Minh Viễn?"

"Gọi ông xã."

Phó Minh Viễn cầm lấy di động của cô, tắt máy, trực tiếp ném lên đầu giường.

"Ông xã, anh làm gì vậy...?" Nguyễn Ngưng lẩm bẩm hỏi.

"Chỉ có thể yêu anh, được không?" Phó Minh Viễn nói bên tai cô, thanh âm nặng nề lại mang theo chút khàn khàn gợi cảm.

Gương mặt Nguyễn Ngưng ửng đỏ, ngượng ngùng rụt rụt cổ.

"Có nghe không?" Người đàn ông ngậm lấy vành tai cô, tinh tế gặ/m cắn.

Mặt Nguyễn Ngưng càng thêm đỏ, dưới sự uy hiếp của Phó Minh Viễn gật đầu nói: "Vâng.."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!