Điện thoại đặt trong túi áo trên bỗng vang lên.
Phó Minh Viễn nhìn đèn xanh đèn đỏ phía trước, đếm ngược còn hơn 60 giây.
Anh lấy điện thoại ra, rũ mi nhìn lướt qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Ngưng: Phó tiên sinh, tôi rất thích món quà này, cảm ơn anh (*^_^*)
Phía sau còn có một con thỏ đang nhảy nhót.
Trên đầu có hai chữ "cảm ơn".
Khoé môi Phó Minh Viễn cong lên, hình như cô rất thích cái sticker này.
Anh nhớ rõ lần đầu nhận được tin nhắn của cô, nhìn thấy một con thỏ con nhảy nhót trên màn hình, anh còn hơi sửng sốt.
Dẫu sao người anh quen biết đa số là bạn cùng lứa tuổi, mấy người đàn ông với nhau, không gửi cái loại sticker kia đã là tốt lắm rồi.
Còn bạn là nữ cũng không nhiều lắm...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đừng nói sticker, gõ chữ nói chuyện phiếm có khi còn lười đánh dấu chấm câu.
Nhìn thỏ con nhảy trên màn hình, nghĩ đến tiểu nha đầu mềm như bông kia.
Càng nhìn càng giống…
Anh nghĩ ngợi, mở bàn phím ảo ra, ấn vào khung nhắn tin.
"Minh Viễn."
Lúc này Phó phu nhân ngồi sau đột nhiên mở miệng.
"Hôm nay bàn bạc ngày với Nguyễn gia, con không có vấn đề gì chứ?"
Phó Minh Viễn gõ xong rồi gửi đi.
Nghe được lời bà, anh vừa cất điện thoại vừa nói: "Vâng, mọi người quyết định đi."
Ngữ khí này, nghe thật sự rất lãnh đạm.
Tựa như không phải đang thảo luận hôn sự của anh, mà là đang nói tối nay đi đâu ăn cơm vậy.
Phó phu nhân tức khắc không rõ lắm, chuyện bức hôn này có một nửa đúng là vì con trai lớn, nhưng một nửa còn lại cũng là tâm tư của hai ông bà.
Bà biết nếu con trai lớn và con dâu cố gắng thêm một chút thì vẫn có hi vọng, nhưng vậy thì phải mất bao nhiêu năm? Còn chưa nhất định có thể thành công.
Bạn già năm nay đã bảy mươi, bà cũng đã sáu mươi, còn chuyện của con trai cả nữa, già rồi không làm được gì.
Bà sợ không đợi được con trai thứ hai kết hôn, cũng không đợi được ngày cháu trai ra đời.
Nhưng bà có một cái bệnh.
Chắc là ở địa vị cao lâu rồi, thích nghe lời dễ nghe.
Nếu người khác đồng ý chuyện của bà mà không phải cam tâm tình nguyện, bà sẽ thấy rất khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!