Chương 8: (Vô Đề)

Nguyễn Ngưng luôn không có sức chống cự với người nhiệt tình, thân thiện.

Huống chi đây còn là một vị trưởng bối hòa ái, thân thiết.

Cô nhìn người bên cạnh theo bản năng, Phó Minh Viễn bị xếp ngồi cạnh cô trên sô pha, đang bị Nguyễn Dật Trạch nhìn chằm chằm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mà xem ra ba Nguyễn mẹ Nguyễn rất vừa lòng.

Hình như nhận thấy cô đang chăm chú nhìn mình, Phó Minh Viễn hơi nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt cô.

Nguyễn Ngưng cuống quít dời tầm mắt, giống như làm chuyện xấu bị bắt gặp. Nhưng ánh mắt vừa chuyển lại đúng lúc đụng phải ánh mắt nghiêm túc của ba Nguyễn.

Sống lưng cô cứng đờ, nhiệt độ trên mặt cũng hạ xuống.

Phải biểu hiện thật tốt,

Không thể để Nguyễn gia mất mặt,

Không thể làm hỏng việc hôn nhân này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô cắn môi, một lần nữa nhìn về phía mẹ Phó Minh Viễn, trên mặt treo nụ cười khéo léo.

"Dì Phó, cháu nghe theo ba." Cô nhu hoà nói.

Ánh mắt Phó Minh Viễn khẽ nhúc nhích, liếc nhìn ba Nguyễn liếc một cái, trong ánh mắt lộ vài phần sáng tỏ.

Cũng khó trách tính cách cô như vậy…

Duỗi tay bưng chén sứ trắng lên, đang muốn uống, trước mắt lại hiện lên hai tròng mắt lấp lánh toả sáng của cô gái.

Giống như lưu ly, lộng lẫy bắt mắt.

Người đàn ông hơi khựng lại, tiếp tục cúi đầu, nhẹ nhấp một ngụm trà xanh.

Phó phu nhân chớp mắt, sau đó cười, ánh mắt nhìn Nguyễn Ngưng cũng càng thêm nhu hòa.

"Ngưng Ngưng đúng là đứa trẻ tốt." Bà vỗ tay cô nói.

Sau đó, bà nhìn về phía ba Nguyễn, mắt lộ ra sự tha thiết.

Giống như đối với việc hôn nhân này, quả thực Phó gia rất có thành ý.

Nguyễn Lập Hoành không lập tức trả lời, ông nhìn Phó Minh Viễn, trong mắt lộ ra vài phần thưởng thức.

"Để hai người trẻ tuổi ra ngoài một chút đi, cũng nên có nhiều thời gian ở chung."

Nghe vậy, Phó phu nhân cười: "Đúng vậy, nên như thế."

Bà đưa ánh mắt ra hiệu cho con trai.

Nguyễn Ngưng vẫn luôn cúi đầu nhìn ngón tay mình, an tĩnh ngoan ngoãn, tựa như đây không phải hôn sự của cô.

Lúc này, bỗng nhiên cảm giác được người đàn ông bên cạnh đứng lên.

Cô mới vừa xê dịch vị trí sang bên cạnh, liền nhìn thấy một bàn tay to đưa tới trước mắt cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!