Chương 5: (Vô Đề)

Trong phòng thanh tĩnh, Nguyễn Ngưng ngồi mặt đối mặt với Phó Minh Viễn.  

Cô gái dẫn đường đã lui ra ngoài, phòng trà rộng như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nguyễn Ngưng ngồi nghiêm chỉnh, thở cũng không dám thở mạnh.  

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô nhìn thẳng phía trước, nhìn người đàn ông ngồi ghế chủ vị như đi ra từ trong tranh, anh nhẹ nhàng cởi nút tay áo, sau đó xắn tay áo trắng thành từng vòng lên đến khuỷu tay. 

Nguyễn Ngưng nín thở.

Cô chưa bao giờ biết, hoá ra một người chỉ làm động tác đơn giản như vậy là có thể làm người ta không rời mắt được như thế.

Dưới ánh mắt chăm chú của cô, người đàn ông nghiêng đầu nhấc ấm nước, chuyên chú ngưng thần, chuyên tâm.

Làm nóng ấm, làm nóng chén, rót trà thấp, rót trà cao…

Động tác nước chảy mây trôi, mang theo quy luật tự nhiên nào đó.

Cảnh đẹp ý vui, làm tâm tình của người ta dần dần bình thản.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng lúc nhìn đến mặt người pha trà, Nguyễn Ngưng vẫn khó tránh khỏi hoảng hốt.

Cô thế nào cũng không tưởng tượng được, Phó nhị thiếu gia thật sự chính là ảnh đế Phó Minh Viễn.

Nhìn anh ngồi trước mặt mình, đích thân pha trà cho, Nguyễn Ngưng cảm giác tựa như đang ở trong mơ vậy.

Cô rất muốn véo đùi, xem đây có phải sự thật hay không, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

"Mời." Một chén trà xanh đặt đến trước mặt cô.

Nguyễn Ngưng hồi thần, vội vàng nói một tiếng cảm ơn.

Giọng cô gái tinh tế dịu dàng, mềm mại ngọt ngào.

Trên gương mặt xinh đẹp là hai rặng mây đỏ ửng như ẩn như hiện, giống hoa tường vi mới nở, kiều mỹ động lòng người.

Phó Minh Viễn đánh giá cô, đáy mắt hiện lên vài phần thưởng thức.

Đẹp mà không diêm dúa, thanh lệ thoát tục.

Đây là cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy Nguyễn Ngưng.

Mà càng hấp dẫn người khác là khí chất đơn thuần sạch sẽ trên người cô.

Chìm nổi trong giới nghệ sĩ, thật lâu rồi Phó Minh Viễn chưa gặp được cô gái như vậy.

Nguyễn Ngưng hơi cúi đầu, cô rất mẫn cảm với ánh mắt của người khác.

Cô biết người đàn ông đối diện đang nhìn cô, cái nhìn này làm cho sống lưng cô cứng lại, chỉ có thể đặt lực chú ý lên trà, lấy nó giảm bớt lúng túng của mình.

Cô nhấp một ngụm trà, chậm rãi phẩm.

Trà thơm tan trong miệng, vào miệng hơi đắng, dần ngọt, thanh đạm dài lâu, dường như ẩn chứa triết lý nhân sinh nào đó.

Tinh tế phẩm vị, Nguyễn Ngưng uống cạn ngụm trà cuối cùng mới buông tay xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!