Nguyễn Ngưng đứng bên cạnh, vẻ mặt dại ra.
Dường như phát hiện ra điều gì, Dụ Nhược Vũ xoay đầu lại, nhìn thấy phía sau có người, tay anh run lên, suýt thì ném điện thoại.
Anh luống cuống tay chân nắm chặt điện thoại, hoảng loạn ngồi thẳng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn lên mới phát hiện không phải người đại diện của anh, mà là một tiểu cô nương, dáng vẻ có chút quen mắt.
"Cô… cô qua đây khi nào vậy? Đi đường không phát ra tiếng, làm tôi sợ hết hồn!"
Anh nhất thời không nhận ra Nguyễn Ngưng, chỉ lẩm bẩm lầm bầm.
Lúc nói chuyện, ánh mắt ngó loạn, vẻ mặt rất mất tự nhiên, rõ ràng lộ ra vài phần chột dạ.
Nguyễn Ngưng khựng lại, nhất thời chân tay luống cuống.
"Anh Vũ, đây là Như An."
Người điều âm chú ý tới động tĩnh của bọn họ, vội vàng chạy tới giải vây, "Chính là diễn viên lồng tiếng Bùi lão hy vọng anh hướng dẫn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dụ Nhược Vũ hồ nghi đánh giá Nguyễn Ngưng, anh luôn cảm thấy em gái này thực quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi là từng nhìn thấy ở đâu.
Dụ Nhược Vũ gật đầu.
"Em biết rồi, anh làm việc đi, em trò chuyện với cô ấy."
Đuổi người điều âm đi, Dụ Nhược Vũ ôm cánh tay, nghiêm túc nhìn chằm chằm Nguyễn Ngưng.
Cơ thể Nguyễn Ngưng càng thêm cứng đờ, ngón tay siết chặt tập tài liệu bên cạnh.
"Dụ thiên vương, xin chào…"
Tuy là bột cá thâm niên, nhưng dẫu sao bây giờ đang ở trong trường hợp công việc, Nguyễn Ngưng vẫn dùng tôn xưng.
Cô nhỏ giọng kêu, lại lấy ánh mắt trộm đánh giá anh.
Tuy trước đó ở trên sân khấu lễ mừng đầy năm Tiên Ma Kỳ Duyên, hai người từng có tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng ánh mắt anh thực xa lạ, hẳn là không nhận ra cô.
Cô cũng không cảm thấy có cái gì, người thích anh nhiều như vậy, sao anh có thể nhớ kỹ một fan nhỏ như cô chứ?
Nhưng dẫu sao làm fan của anh đã mười năm, hiện giờ đứng mặt đối mặt, nhưng không cảm thấy có bao nhiêu cảm giác xa cách, ngược lại như là bạn cũ đã quen biết nhiều năm chưa gặp lại, xa lạ lại quen thuộc.
"Gọi anh là Nhược Vũ đi, hoặc là anh Dụ cũng được."
Nếu là ông Bùi giới thiệu, dĩ nhiên giao tình không giống với người khác.
"Anh… anh Dụ."
Nguyễn Ngưng hơi cúi đầu, có chút câu nệ thẹn thùng.
Nghe cô sửa miệng, Dụ Nhược Vũ hài lòng gật đầu, lại hỏi: "Em là Ninh Như An?"
"Vâng ạ, đúng vậy." Nguyễn Ngưng gật đầu, "Là ông Bùi bảo em đến đây."
"Ha ha, anh đã nói sao mà nghe giọng quen tai thế? Anh đã xem… ách, phim truyền hình, đúng rồi phim truyền hình mà em lồng tiếng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!