Thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đi đến chỗ mình, Nguyễn Ngưng xoay người muốn chạy.
Nhưng thấy cô muốn chạy trốn, người đàn ông vạm vỡ bên trái di chuyển, chưa thấy anh ta có động tác gì đã chặn đường đi của cô.
Thân thủ mạnh mẽ, hành động gọn gàng lưu loát, vừa thấy là người biết võ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nguyễn tiểu thư."
Cùng lúc đó, người đàn ông đồ đen phía sau cô cung kính gọi.
Xem ra bọn họ đúng là tới tìm cô.
Nguyễn Ngưng nhìn người đàn ông mặc đồ đen dáng người cao lớn, cũng ý thức được hẳn là mình không có khả năng chạy trốn.
Thấy hành vi của bọn họ vẫn tính là lễ phép, cô mím môi, đè lại sợ hãi nơi đáy lòng, ra vẻ trấn định hỏi: "Mấy người là ai? Muốn làm gì?"
"Tiểu thư nhà tôi cho mời, hy vọng Nguyễn tiểu thư cùng chúng tôi đi một chuyến."
Nguyễn Ngưng chớp mắt, "Tiểu thư nhà các anh là ai?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Gặp rồi sẽ biết."
Người đàn ông chắn đường đi của cô nói, rõ ràng thái độ có chút không kiên nhẫn.
Nguyễn Ngưng siết chặt nắm tay, nhớ lại gần đây có đắc tội người nào không?
Tiểu thư nhà bọn họ? Con gái?
Chẳng lẽ là bọn Mạc Tuyết An? Đã lâu không gặp, bọn họ vẫn không muốn buông tha cô sao?
Bỗng nhiên, Nguyễn Ngưng lại nghĩ đến một khả năng.
Có lẽ là bởi vì… hôn sự của cô và anh Minh Viễn? Cô nhớ tới đối thoại nghe lén từ Trình Mỹ Âm và Lâm Mạt Hương.
Từ lúc cô và anh Minh Viễn xem mặt đến lúc đăng ký kết hôn, cô vẫn luôn cẩn thận phòng bị, nhưng mà Trình Mỹ Âm luôn nhằm vào cô lại không có chút động tĩnh nào.
Chẳng lẽ là hôm nay rốt cuộc làm khó dễ sao?
Tâm Nguyễn Ngưng như điện chuyển, rất nhanh liền nghĩ tới người có khả năng nhất.
Cô kiệt lực bảo trì trấn tĩnh, nghĩ nên tự cứu thế nào.
Do dự một lúc, cô xoay người nhìn người đàn ông mặc đồ đen phía sau, người này nhìn qua rõ ràng dễ nói chuyện hơn người kia.
"Tôi nói cho tài xế được không? Ông ấy vẫn đang đợi tôi."
Hai người đàn ông mặc đồ đen nhìn nhau một cái, sau đó người mà cô hỏi gật đầu: "Cô gọi điện thoại cho ông ta đi."
Nói xong còn trấn an, "Nguyễn tiểu thư không cần sợ hãi, tiểu thư chúng tôi cũng không có ác ý."
Nguyễn Ngưng mím chặt môi, bọn họ bày ra tư thế này, sao cô có thể không sợ chứ?
Cô cầm lấy điện thoại, gọi đến số lão Lý.
"Bác Lý, bác đang ở đâu thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!