Nguyễn Ngưng cũng không biết bọn họ đi rồi, ở Nguyễn gia phát sinh khắc khẩu và hỗn loạn.
Lúc này cô ngồi ở ghế lái phụ, ôm túi đựng mèo trong ngực, chơi đùa với mèo con, bên miệng treo nụ cười ngọt ngào, vô cùng chờ mong cuộc sống mới.
Phó Minh Viễn nhìn cô một cái, khóe môi cong lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nghĩ còn có một ngày nữa, anh liền phải đi, sau đó chắc là rất lâu sau cũng không gặp được cô, trong lòng lại dâng khói mù.
Anh mím chặt môi, yên lặng thu hồi tầm mắt.
Rất nhanh, bọn họ trở lại chung cư đã rời đi gần một tuần.
Dì giúp việc tới dọn dẹp đúng hạn, tuy lâu không có người ở nhưng không có chút bụi nào.
Nguyễn Ngưng đi vào phòng khách, đặt túi đựng mèo lên bàn trà, đang chuẩn bị thả Kẹo bông gòn ra, bỗng nhiên nhận thấy không đúng chỗ nào.
Cô chớp mắt, nghiêng đầu nhìn mặt tường vốn sạch sẽ trắng tinh.
Chân dung của người đàn ông tuấn mỹ được phóng đại gấp mười lần treo ở đó, lúc cô ngước mắt nhìn, như đập thẳng vào mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà người đàn ông trên poster dĩ nhiên là chủ nhân tòa nhà này, chồng trên danh nghĩa của cô —— Phó Minh Viễn.
Lòng Nguyễn Ngưng nhảy dựng, nhìn quanh phòng khách.
Thấy trên mặt tường trong nhà, lớn lớn bé bé, treo đan xen vài tấm poster của Phó Minh Viễn.
Tạo hình của mỗi một tấm đều không giống nhau, thậm chí có cả ảnh chụp lúc anh còn trẻ, nhưng cho dù là tạo hình nào, cho dù là anh của lúc nào thì nhan sắc giá trị đều không thể đùa.
Nếu fans của anh ở đây, có lẽ sẽ hưng phấn mà thét chói tai ngất xỉu mất.
Phó Minh Viễn đi theo sau Nguyễn Ngưng, bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt của cô.
Cô gái hơi kinh ngạc, rồi tiếp tục cúi đầu, thả mèo con trong túi đựng mèo ra, sau đó ôm nó, ánh mắt an tĩnh mà lưu luyến bịn rịn trên mấy tấm poster kia.
Phó Minh Viễn sinh ra vài phần thấp thỏm.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên anh trở về.
Anh hài lòng với bố trí phòng khách của Bạch Nham, không biết tiểu nha đầu có suy nghĩ gì.
Cô… có thích không?
"Anh Minh Viễn, mấy tấm poster này…"
Nguyễn Ngưng rốt cuộc xem xong mấy tấm poster kia, quay đầu nhìn anh.
"Bạch Nham làm đấy."
Phó Minh Viễn bình tĩnh, nghĩ ngợi, gắng gượng nói, "Nếu em không thích thì anh bảo cậu ấy lấy xuống."
"Không phải không thích ạ." Nguyễn Ngưng lại nhìn mấy tấm ảnh chân dung, "Mấy minh tinh trong phim truyền hình mà em xem, trong nhà đều treo vài tấm poster."
Thấy cô không có ý kiến, Phó Minh Viễn nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó thấy cô chỉ vào một tấm poster trong đó, quay đầu nói với anh: "Anh Minh Viễn, em đã nói với anh chưa? Bạn cùng phòng đại học của em rất thích anh, cô ấy còn dán poster của anh lên ván cửa, chính là tấm này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!