Âu Lam hỏi Nguyễn Ngưng: "Ngưng Ngưng, em về đến nhà chưa?"
Chỗ cô ấy hơi ồn ào.
"Đêm nay quán bar xảy ra chuyện, chị nhìn thấy cảnh sát tới, hình như còn bắt ai đó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng cũng đi đến chỗ im ắng, tiếng ồn phía sau đã giảm đi.
Không nghe thấy Nguyễn Ngưng kinh ngạc hoặc là hỏi thăm, Âu Lam thấy hơi lạ, nhưng vẫn tiếp tục nói:
"Đúng rồi, hôm nay chị gặp anh trai em, chính là lúc Kỳ Kỳ vào trả điện thoại thì đụng phải…"
Nói đến đây, Âu Lam muốn nói lại thôi.
Phó Minh Viễn nghe tiếng trong điện thoại, không khỏi nhếch mày.
Chẳng lẽ tối nay Nguyễn Dật Trạch thật sự đi bắt người?
Bên kia, không nghe thấy Nguyễn Ngưng nói chuyện, Âu Lam rốt cuộc ý thức được không đúng, nhíu mày hỏi: "Ngưng Ngưng, em có nghe không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe cậu ta một câu Ngưng Ngưng hai câu Ngưng Ngưng, Phó Minh Viễn khó chịu.
Lúc này nghe được vấn đề của Âu Lam, anh nhìn thoáng qua phòng tắm, mang theo đắc ý lại kiệt lực khắc chế mà nói:
"Cô ấy đang tắm."
Tên nhóc này, hẳn là nghe hiểu được ám chỉ của anh đúng không?
Mà anh vừa nói vậy, Âu Lam sợ tới mức tay run lên, suýt thì ném điện thoại đi.
Không có cách, bạn tưởng đang nói chuyện phiếm với bạn thân, kết quả đầu bên kia điện thoại đột nhiên phát ra tiếng của một người đàn ông xa lạ, dù là ai cũng sẽ bị dọa nhảy dựng.
Âu Lam mẫn cảm với giọng nói, người này nghe tuổi không lớn.
Điện thoại của Ngưng Ngưng, sao lại bị một người đàn ông trẻ tuổi nhận?
Hơn nữa lại còn nói cô ấy đang tắm? Không có khả năng là anh trai cô ấy, anh ta vẫn đang ở trong quán bar uống rượu, vừa nãy lúc cô đi ra còn nhìn thấy.
Âu Lam cảnh giác hỏi: "À, tôi là bạn của cô ấy, xin hỏi anh là?"
Đối diện im lặng lúc lâu mới nói, Phó Minh Viễn cười lạnh.
Bạn? Ha.
"Tôi là chồng của cô ấy." Anh liễm mi nói.
Ngữ khí thanh âm đều thực bình tĩnh, rồi lại vô cớ mang theo uy nghiêm và bá đạo của người bề trên.
Âu Lam khựng lại, sờ mũi hậm hực, lúc này mới nhớ Nguyễn Ngưng đã đăng ký kết hôn, nhưng chưa làm hôn lễ.
Nghe giọng người đàn ông, hẳn là Ngưng Ngưng gả cho một nhân vật lợi hại.
Cũng không biết, cô gái ấm áp tốt bụng như vậy, gả cho một người như thế, có bị ăn đến mảnh xương cũng không còn hay không?
Nghĩ đến tiết mục hào môn cẩu huyết trong TV, Âu Lam lo lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!