Chương 30: (Vô Đề)

Phó Minh Viễn mặc áo ngủ màu đen, đi ra từ trong phòng tắm.

Mới vừa bước ra bậc cửa, bỗng nhiên bước chân cứng lại, nhạy bén mà nhận ra chỗ không thích hợp.

Anh nhìn xung quanh phòng, tiểu nha đầu ngồi ở mép giường đưa lưng về phía anh, bật máy sấy sấy tóc, chắc không nghe thấy anh đi ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tầm mắt anh lại chuyển động, cuối cùng dừng trên bức tường đối diện giường công chúa.

Vách tường vốn dán đầy poster đã trống rỗng, lộ ra tường màu hồng nhạt, còn có dấu vết nhạt hình chữ nhật.

Một loại vui sướng khó tả xuất hiện dưới đáy lòng anh.

Nhìn mặt tường sạch sẽ, không có tấm poster chướng mắt kia, quả thực là —— tinh thần sảng khoái!

Phó Minh Viễn bước chân dài, đi đến chỗ Nguyễn Ngưng.

Giờ phút này anh chỉ muốn ôm cô, ôm cô vào trong ngực hôn vài cái.

Nhưng mà cách vài bước cuối cùng, anh nhìn bóng dáng cô gái, vẫn dừng chân lại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tuy rất muốn xé bản hiệp nghị kia, nhưng cách ngày ký hiệp nghị mới là ngày thứ ba.

Vậy quá tự vả rồi, không được.

Nếu giờ phút này anh thật sự đổi ý, tiểu nha đầu sẽ thấy anh thế nào?

Nhớ lại lúc nãy cô ở trên hành lang, nhìn anh, ánh mắt sùng bái sáng lấp lánh, anh càng thêm phủ nhận cái ý niệm ngu xuẩn kia.

Phải từ từ mưu tính.

Tốt nhất là, để tiểu nha đầu đích thân nói ra.

Mắt đào hoa hơi nheo lại, toát ra vài phần tính toán.

Nguyễn Ngưng sấy gió nóng, không biết thế nào, rùng mình một cái.

Cùng là lúc này, cô mới bỗng nhiên nhận ra cái gì.

Nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy Phó Minh Viễn đã tắm xong từ khi nào, đứng phía sau cô cách không xa.

Người đàn ông vừa mới tắm xong, mặc áo ngủ thuần màu đen, cổ áo chữ v giao nhau, làn da màu lúa mạch và xương quai xanh tinh xảo mờ mờ ảo ảo lộ ra.

Đứng dưới ánh đèn, gợi cảm mê người.

Nguyễn Ngưng tắt máy sấy tóc, quay đầu ngơ ngác nhìn anh.

Sao lại có người… đẹp như vậy cơ chứ?

Nhưng mà, lúc ánh mắt dừng trên môi anh, cô liền nhớ tới cái hôn ngoài ý muốn vừa nãy, Nguyễn Ngưng đỏ mặt.

"Anh Minh Viễn…" Cô cắn môi, nhỏ giọng hô.

"Ừ." Phó Minh Viễn cũng hồi thần, đi đến chỗ cô.

Cô ngồi, anh đứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!