Chương 27: (Vô Đề)

Nhà ăn xuất hiện sự trầm mặc ngắn ngủi.

"Sao thế? Hai người có việc à?"

Nhìn ra không khí thay đổi, Nguyễn Dật Trạch nhướng mày, nghi ngờ hỏi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyễn Ngưng buông cốc sữa, chần chờ nói: "Anh Minh Viễn, anh ấy khá bận…"

"Không."

Nhưng cô còn chưa nói xong, người đàn ông bỗng nhiên duỗi tay qua, nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của cô.

Phó Minh Viễn hơi cong môi, để lộ một chút ý cười không đè nén được, lại nỗ lực không biểu lộ sung sướng quá rõ ràng.

"Hôm qua mới vừa kết thúc thử vai, đang đợi kết quả, vừa khéo có thể nghỉ ngơi vài ngày." Anh nói với Nguyễn Dật Trạch.

"Hơn nữa, công ty cũng khá gần Nguyễn gia."

Nghe vậy, Nguyễn Ngưng không khỏi quay đầu nhìn anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, Phó Minh Viễn vỗ vỗ mu bàn tay cô, trấn an nói: "Ngưng Ngưng hẳn là nhớ nhà lắm, về ở vài ngày cũng tốt."

Lúc này Nguyễn Ngưng mới bừng tỉnh.

Hoá ra là vì để ý đến cảm xúc của cô, anh mới miễn cưỡng bản thân mà đồng ý sao?

Được anh nhắc vậy, cô nhận ra quả thực bản thân có một chút nhớ nhà.

Trước kia luôn muốn rời đi, nhưng thật sự rời đi rồi, trong lòng lại không bỏ xuống được.

Ba mẹ đối với cô thật sự rất tốt.

Nhưng anh Minh Viễn bận như vậy, còn săn sóc mà dành thời gian về với cô… Nghĩ đến đây, ánh mắt cô nhìn Phó Minh Viễn có thêm vài phần cảm động và áy náy.

Nghe Phó Minh Viễn nói vậy, Nguyễn Dật Trạch lại hài lòng gật đầu.

Anh ta  quả là có lòng với em gái anh, trước đó anh còn ngại tuổi anh ta quá lớn, hiện tại xem ra, tuổi lớn cũng có chỗ tốt của tuổi lớn.

Ít nhất càng hiểu cách thương người như thế nào, cũng càng thêm bao dung và che chở Ngưng Ngưng.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, quan sát của vợ chồng bọn họ, ấn tượng của Nguyễn Dật Trạch với Phó Minh Viễn cũng tốt lên không ít.

Nhưng tửu lượng…

Anh về phải luyện, lần sau nhất định phải tìm mặt mũi về!

Còn hứa hẹn với em gái vừa nãy, hiển nhiên đã bị anh quên sau đầu.

Vì thế, ba người ăn xong bữa sáng rồi cùng rời khỏi chung cư của Phó Minh Viễn.

Hôm qua Nguyễn Dật Trạch lái xe đến đây.

Nhưng nhìn trạng thái của anh, Nguyễn Ngưng không yên lòng, bảo lão Lý tài xế lái xe đưa anh về.

Còn cô mang theo Kẹo bông gòn, ngồi xe Phó Minh Viễn về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!