Thấy Phó Minh Viễn nhìn qua, Nguyễn Ngưng cuống quýt che kín khuôn mặt nhỏ, mặt đỏ tai hồng mà quay người đi.
"Anh Minh Viễn, em… em không cố ý nhìn lén đâu!"
Phó Minh Viễn mặc quần vào, so với Nguyễn Ngưng kinh hoảng thất thố, anh bình tĩnh hơn nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao, phía dưới anh không phải không mặc gì.
Đeo đai lưng, tiện tay kéo một chiếc sơ mi trắng, vừa khoác lên người vừa đi đến chỗ cô.
Sau khi Nguyễn Ngưng kêu lên sợ hãi vẫn không nghe thấy anh đáp lại, liền trộm hé hai ngón tay, xuyên qua khe hở ngón tay, tò mò nhìn xung quanh.
Vốn định trộm nhìn xem anh đang làm gì, kết quả đập vào mắt lại là một bộ ngực màu lúa mạch thấp thoáng dưới áo sơ mi.
Gần trong gang tấc, chỉ cách cô tầm nửa bước.
Nguyễn Ngưng khựng lại, tầm mắt hướng lên trên, đối diện với đôi mắt đào hoa xinh đẹp mê người của Phó Minh Viễn.
Nhịp tim tạm dừng trong phút chốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, lại lấy tốc độ kinh người mà đập.
Cô khép ngón tay lại theo bản năng, che mắt xoay người chạy.
Thấy cô giống thỏ con hoảng sợ không nhìn đường, chuẩn bị đụng vào ván cửa.
Phó Minh Viễn sải chân dài, hai tay giương ra, lập tức khóa eo cô lại, ôm người vào trong ngực.
Thân mình Nguyễn Ngưng cứng đờ, tay nhỏ đang bụm mặt cũng thả xuống.
Anh… anh bắt lấy cô làm gì?
Cô mở to mắt, hoảng hốt hô: "Anh Minh Viễn…"
"Muốn đụng tường à?"
Giọng nói trầm thấp hơi khàn của người đàn ông truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Nguyễn Ngưng khựng lại, lúc này mới phát hiện phía trước cô là ván cửa, nếu vừa nãy cô chạy tiếp, chắn chắn sẽ đụng phải.
Cô xấu hổ đỏ mặt.
"Thật… thật xin lỗi…"
Chần chờ một chút, Nguyễn Ngưng mềm giọng xin lỗi, rồi cẩn thận hỏi, "Anh, có thể buông em ra trước được không?"
Trên người cô chỉ mặc váy ngủ ren màu trắng hồng, cách vật liệu hơi mỏng, có thể cảm nhận rõ ràng nóng bỏng truyền đến phía sau lưng.
Nóng đến nỗi người cô nóng lên theo.
Nếu mặc quần áo, vì sao không cài cúc lại vậy?
Cô chu môi, lên án dưới đáy lòng.
Ánh mắt Phó Minh Viễn lộ ý cười, nhưng lại thả cánh tay, buông vòng eo mềm mại của cô ra theo ý cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!