Chương 21: (Vô Đề)

Nguyễn Ngưng theo sau Phó Minh Viễn, đi vào phòng trong.

Bố cục và bài trí trong phòng đều vô cùng giản lược, nhưng không giống chỗ làm việc, ngược lại giống chỗ ở bình thường hơn. 

Cô ghé đầu vào cánh cửa rộng mở xem xét, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái giường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Bình thường anh hay ở đây."

Phó Minh Viễn xoay người đóng cửa lại, ngăn cách tất cả tạp âm và tầm mắt có khả năng ở bên ngoài.

"Ồ." Nguyễn Ngưng gật đầu.

Đây là "chỗ khác" hôm qua anh nói sao?

Không giống tưởng tượng của cô lắm, nhưng mà quả thực căn phòng này có hơi thở sinh hoạt hơn chung cư của anh.

Phó Minh Viễn tiện tay đặt hộp cơm lên quầy bar.

"Ngồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thấy cô vẫn đứng, anh chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói.

Nguyễn Ngưng vội vàng gật đầu, bước nhỏ qua, ngồi trước quầy bar.

Vì hôm nay thử vai, Phó Minh Viễn ăn mặc rất chỉnh tề.

Tây trang giày da, âu phục màu xanh đen tôn lên dáng người anh, giỏi giang, quyết đoán.

Nhưng ngày hè nắng chói chang, mặc tây trang trên người thực sự khó chịu.

Bây giờ về tới nhà, tất nhiên anh sẽ không ủy khuất chính mình nữa.

Anh lưu loát kéo cà vạt, cởi nút thắt trên cùng của áo sơ mi, da thịt màu lúa mạch và xương quai xanh gợi cảm lộ ra, như ẩn như hiện.

Rồi cởi áo khoác ra, tiện tay ném cùng với cà vạt lên sô pha.

Động tác của anh tiêu sái tùy ý, có vẻ không chút để ý, lại lộ ra cái đẹp cấm dục.

Nếu mà quay video, quay chậm đăng lên, chắc chắn có thể làm vô số em gái thét chói tai…

Ý tưởng này chợt loé lên trong đầu cô rồi biến mất.

Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Nguyễn Ngưng dừng lại, cuống quít thu hồi tầm mắt và những suy nghĩ linh tinh đó.

Nhưng vài giây sau, lại không nhịn được, ánh mắt trộm dừng trên người anh.

Phó Minh Viễn đang cởi nút tay áo ra, chắc là muốn xắn tay áo lên.

Nghĩ tới hôm nay anh đúng lúc xuất hiện ở hội trường, giải vây giúp cô, Nguyễn Ngưng cảm kích trong lòng, có ý muốn báo đáp.

"Anh Minh Viễn."

Giọng nói tinh tế mềm mại của cô gái vang lên.

"Em giúp anh nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!