"Hả, ốp điện thoại?"
Bạch Nham cẩn thận ngẫm lại, lắc đầu.
"Chắc là không có, không phải anh Triết thường nói, chúng ta theo hướng cao cấp sao? Hơn nữa bây giờ kích cỡ điện thoại nhiều như vậy, làm loại đồ này tốn rất nhiều sức, bình thường đều là fans tự chế."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu nghiêm túc phân tích xong, bỗng nhiên lại rùng mình.
Là điều hoà bật thấp à? Cậu lẩm bẩm, điều chỉnh độ ấm cao lên.
"Đúng rồi, anh Viễn hỏi cái này làm gì?"
Người đàn ông phản chiếu trong kính chiếu hậu hơi mím môi.
"Không có gì."
Anh lạnh nhạt nghiêng đầu, nhìn cảnh vật dần lướt nhanh ngoài cửa sổ xe.
Bạch Nham thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, tiện tay mở nhạc nhẹ để thư giãn, sau đó chuyên tâm lái xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bác Lý, cháu đến chỗ này, bác biết đi thế nào không?"
Nguyễn Ngưng hơi nghiêng thân mình về phía trước, đọc địa chỉ trên điện thoại di động cho lão Lý nghe.
Giọng cô mềm mại, lại lễ phép gọi, làm lão Lý nhớ tới cháu gái nhà mình, cười híp mắt.
"Biết biết, cô chủ nhỏ yên tâm, đường ở đây lão Lý tôi đã đi vài chục năm rồi, quen thuộc hơn bất kỳ ai khác, sẽ không có vấn đề gì."
Nghe ông gọi cô là cô chủ nhỏ, Nguyễn Ngưng đỏ mặt.
"Được." Cô gật đầu, sau đó nói, "Bác không cần gọi cháu là cô chủ đâu, gọi cháu Tiểu Ngưng là được."
Đối mặt với người già hòa ái dễ gần, Nguyễn Ngưng ngoài có chút thẹn thùng ra thì không câu nệ như lần đầu gặp mặt người khác.
"Ai da, không được, bị phu nhân nghe thấy, lão sẽ bị mắng mất."
"Cứ vậy đi." Nguyễn Ngưng lui một bước, "Ở ngoài bác gọi cháu là Tiểu Ngưng, về nhà lại gọi cháu là cô chủ, được không?"
"Được được được, chỉ cần không bị phu nhân phát hiện là được."
Thấy ông gật đầu, Nguyễn Ngưng cười vui vẻ, sau đó ngồi thẳng, dựa vào đệm xe.
Cô lấy điện thoại ra, gọi điện cho Âu Lam.
"Lam Lam, em bắt đầu đi rồi."
"Được." Nghe giọng Âu Lam hơi gấp, "Em mang theo vé chưa?"
"Dạ, em mang rồi." Nghe ra cô ấy khác thường, Nguyễn Ngưng quan tâm nói, "Chị đang làm gì? Bắt đầu đi chưa?"
"Ừ, đang đạp xe."
Âu Lam đạp lên sườn dốc, dừng xe ở ven đường, đặt một chân xuống đất.
"Quán bar hôm qua đến hơi xa, bây giờ chị đang đạp xe đến hội trường, chắc là đến kịp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!