Nguyễn Ngưng đăng bài lên Weibo xong thì ném điện thoại xuống, quay đầu vào phòng chứa đồ, bắt đầu xếp đồ.
Đồ cô mang tới phần lớn là quần áo, giày túi và trang sức, còn có một vài quyển sách, đĩa CD liên quan đến lồng tiếng.
Đương nhiên, quan trọng nhất, còn có đồ vật quý giá từ nhỏ đến lớn của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì Phó Minh Viễn thường xuyên mười ngày nửa tháng không về nhà, nơi này không mời giúp việc, chỉ có người giúp việc tới vào thứ hai, tư, sáu để quét tước, nhân tiện bổ sung một ít vật dụng hàng ngày.
Nghĩ đến tủ lạnh xếp đầy ắp bia và nước khoáng, Nguyễn Ngưng lắc đầu.
Phòng thay quần áo ở tầng hai, bên cạnh phòng ngủ, Phó phu nhân đã dành chỗ cho cô, cô và Phó Minh Viễn mỗi người một bên, ranh giới rõ ràng.
Phòng sách cũng ở tầng hai, diện tích rất lớn, bày ba giá sách lớn.
Hai giá sách đầu đã xếp nhét đầy, chỉ có giá thứ ba còn thừa vài chỗ, có thể đặt đồ của cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy sách nhét đầy ba giá lớn, Nguyễn Ngưng cực kỳ kinh ngạc.
Sau đó lại sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc như đạp lên đám mây, làm một trạch nữ thâm niên, đọc sách tuyệt đối là hoạt động ắt không thể thiếu trong cuộc sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó cô quay lại phòng chứa đồ, dọn cái rương cuối cùng tới phòng ngủ chính, mở ra nhìn.
Bưu thiếp và phong thư nhận được từ nhỏ đến lớn, quà bạn bè, trưởng bối tặng, còn có albums và posters của Dụ Nhược Vũ, cô cầm mỗi một thứ lên nhìn một lần, dường như còn có thể nhớ lại tình cảnh lúc có được chúng.
Cuối cùng, cô thật cẩn thận nâng quyển sách dùng giấy màu bao lại kia lên
Mở bìa mặt ra, có thể nhìn thấy trang giấy hơi ố vàng, tràn ngập cảm giác niên đại.
Bìa trong của sách in vài chữ to ——《 Cổ Tích Mùa Thu 》.
Đây là một quyển tuyển tập đồng thoại, cô đã từng lật đọc vô số lần, đã thuộc làu cổ tích trong đó.
Ánh mắt Nguyễn Ngưng dừng bên dưới bìa trong của sách, ở chỗ trống chỗ kia, rồng bay phượng múa mà viết một cái tên —-
Dụ Nhược Vũ.
Tuy rằng còn mang theo vài phần trẻ con, bút pháp cũng thiếu sắc bén, nhưng so với chữ ký trên poster là có thể nhìn ra thật sự xuất phát từ tay cùng một người.
Nguyễn Ngưng nhìn chữ ký tên kia, không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng hơi cong, đáy mắt hiện lên ánh sáng dịu dàng và hoài niệm.
Nhìn một lúc, cô trịnh trọng đặt quyển truyện cổ tích này về chỗ cũ.
Sau đó đóng nắp rương, nhét xuống dưới giường.
Tắm rửa xong, sấy tóc khô một nửa, thoa tinh dầu dưỡng tóc, Nguyễn Ngưng cầm điện thoại leo lên giường.
"Meo ——"
Tiếng máy sấy tóc dừng lại, Kẹo bông gòn trốn dưới bàn chạy tới.
Nó khởi động chi trước muốn leo lên giường, kết quả móng vuốt ngắn ngay cả mép giường cũng không với tới, gấp đến độ kêu meo meo.
Nguyễn Ngưng buồn cười, cầm điện thoại quay video ngắn về nó, sau đó bế nó lên, đặt trên chăn.
"Meo ——"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!