Nguyễn Ngưng liếm môi, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Ánh mắt cũng trở nên mê mang.
Trong mơ hồ, dường như cô nghe thấy hô hấp của người đàn ông thô nặng thêm vài phần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ái muội lưu chuyển giữa hai người, theo khoảng cách gần lại mà càng thêm nồng đậm.
"Meo~"
Một tiếng mèo kêu bỗng nhiên vang lên.
Mèo con rúc trong ngực Nguyễn Ngưng cảm nhận được không gian đè ép, nho nhỏ kêu một tiếng.
Thanh âm kia tinh tế nho nhỏ, không cẩn thận nghe có khi còn không nghe thấy.
Nhưng không khí ái muội trong phòng khách liền bởi vậy mà đình trệ.
Nhìn cô gái bị anh vây ở khuỷu tay, Phó Minh Viễn nghiêng đầu, trong ánh mắt toát ra vài phần nghi hoặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng nhiên ánh mắt khẽ nhúc nhích, dừng trên tóc mái của cô gái.
Anh nhíu mi, nâng tay lên, tới gần.
Nhìn bàn tay anh dần phóng đại, Nguyễn Ngưng nhắm mắt lại theo bản năng.
Ánh sáng trước mắt tối lại.
Cô có thể cảm nhận được, tay của người đàn ông dừng trên trán cô, sau đó lại rời đi.
Cùng với tiếng sô pha, cơ thể toả ra khí nóng của anh cũng rời khỏi cô.
Nguyễn Ngưng mở mắt ra, nhìn Phó Minh Viễn kéo tay nhỏ của cô, đặt một sợi lông màu nhũ vàng vào trong lòng bàn tay cô.
Cô chớp mắt, ngơ ngác ngây thơ ngồi dậy.
Nhìn lông mèo trong lòng bàn tay, không khỏi xấu hổ cười cười.
Hoá ra là tóc mái cô dính lông mèo, anh giúp cô lấy ra.
Cô còn tưởng rằng anh vừa mới muốn…
Mặt Nguyễn Ngưng nóng lên, vội vàng lắc đầu.
Sao Anh Minh Viễn sẽ hôn cô cơ chứ?
Nếu anh thật sự thích cô, sẽ không đưa ra hiệp nghị gì đó với cô.
Cô giương mắt trộm liếc Phó Minh Viễn một cái.
Anh lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi, thuần thục ngậm bên miệng, chuẩn bị dùng bật lửa châm.
Nguyễn Ngưng bừng tỉnh, chẳng trách luôn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
Cô chun mũi, trông mong nhìn anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!