Được Phó Minh Viễn đồng ý, Nguyễn Ngưng cười, mi mắt cong cong, lộ ra vui sướng.
"Dì Khang, cháu muốn bé này."
"Ha ha, Tiểu Ngưng thích chân ngắn à." Chủ cửa hàng cười theo, "Nghĩ xong tên là gì chưa?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Rồi ạ, gọi là Kẹo bông gòn!"
Lông xù một nắm nhỏ, giống như kẹo bông gòn, vừa mềm vừa ngọt.
"meo ~"
Mèo con kêu nhỏ một tiếng, dường như cũng rất hài lòng với tên này.
Nguyễn Ngưng dùng ngón tay ấn trán nó, rồi nói với chủ cửa hàng, "Dì Khang, có thể giúp chúng cháu chụp một tấm ảnh không? Cháu muốn lưu lại kỷ niệm."
Nói rồi đưa điện thoại cho dì.
Tất nhiên chủ cửa hàng sẽ không từ chối, dì cầm điện thoại của Nguyễn Ngưng, nhìn Phó Minh Viễn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chàng trai, cậu cũng đứng gần một chút đi."
Phó Minh Viễn khựng lại, làm theo lời dì.
"Đúng, gần một chút nữa, có thể ôm lấy bả vai Tiểu Ngưng, đúng, chính là như vậy."
Người đàn ông thân hình cao lớn, ôm cô gái nhỏ xinh vào trong ngực.
Gương mặt nhỏ xinh đẹp của cô gái đỏ bừng, trên tay còn ôm một con mèo đáng yêu, một màn này thấy thế nào cũng thấy có gì đó mập mờ.
Chủ cửa hàng cảm thấy tâm hồn thiếu nữ sống lại, nhưng khẩu trang kính râm của người đàn ông có vẻ chướng mắt.
"Chàng trai, cậu có thể tháo kính xuống được không?"
Phó Minh Viễn còn chưa nói gì, Nguyễn Ngưng đã xua tay nói: "Không cần đâu, dì Khang, cứ chụp như vậy đi."
Tháo kính râm xuống, nếu như bị ai nhìn thấy thì làm sao bây giờ?
Nguyễn Ngưng nhát gan, không dám mạo hiểm.
Nhưng mà Phó Minh Viễn lại nhìn xung quanh, thấy trong tiệm không có ai, liền nghe lời tháo kính râm, khẩu trang cũng tháo xuống, sau đó một tay ôm lấy vai Nguyễn Ngưng.
Nhìn thấy mặt anh, dì Khang ngẩn người.
Vị tiên sinh này cũng quá đẹp rồi, nhưng sao dì lại thấy có chút quen mắt?
"Chụp đi." Thấy dì sững sờ, Phó Minh Viễn lên tiếng nhắc nhở.
"Đúng đúng đúng, nhanh chụp đi, chúng cháu còn có việc." Nguyễn Ngưng hướng cửa xem xét, sợ lúc này có người vào.
"À à, được."
Chủ cửa hàng vội vàng ấn vài lần, chụp ảnh giúp hai người một mèo.
Nguyễn Ngưng đã bị dọa thảm, không đợi lấy điện thoại về đã nhanh chóng giúp Phó Minh Viễn đeo kính lên, rồi nhìn anh đeo khẩu trang lên, lúc này mới thở phào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!