Chương 10: (Vô Đề)

*Từ chương này hai người đã đăng ký kết hôn nên sẽ đổi xưng hô từ tôi

- em, thành anh

- em nhé. 

Nguyễn Ngưng ngồi trong xe Phó Minh Viễn, tay nhỏ nắm chặt dây an toàn.

Tuy rằng đã ra ngoài với anh vài lần, cũng không phải chưa đơn độc ở chung, nhưng cô vẫn nhịn không được khẩn trương.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đặc biệt là ngày như hôm nay.

Lát nữa tới Cục Dân Chính, xử lý thủ tục xong, cô sẽ chính thức dọn vào chung cư của Phó Minh Viễn, hai nhà đã đơn giản làm qua tục lễ, còn hôn lễ chân chính sẽ cử hành vào một năm sau. 

Cô nghiêng đầu trộm nhìn người đàn ông bên cạnh.

Mắt anh nhìn phía trước, chuyên tâm lái xe, ánh nắng êm dịu hắt lên mặt anh, phác họa ra sườn mặt hoàn mỹ.

Hình như anh chưa phát giác, vẫn luôn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước, thường chuyển động tay lái. Trong cảnh thành thị rừng rậm luân phiên lướt qua, mỗi động tác đều lộ ra cảnh đẹp ý vui.

Sao trên thế giới lại có người đẹp như vậy nhỉ?

Nguyễn Ngưng mơ mơ màng màng nghĩ, ánh mắt nhìn lén dần dần làm càn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Nhìn đủ chưa?"

"Dạ?"

"Nên xuống xe rồi."

Nguyễn Ngưng bừng tỉnh hoàn hồn, lúc này mới phát hiện, xe bọn họ không biết đã tới Cục Dân Chính từ khi nào rồi.

Còn Phó Minh Viễn, anh đang nghiêng đầu nhìn cô, đối diện với ánh mắt của cô.

"Dạ dạ."

Mặt cô đỏ lên, hoảng loạn cúi đầu, cởi nút thắt dây an toàn.

Thấy cô giống thỏ con hoảng sợ, khoé môi Phó Minh Viễn hơi cong, mang theo vài phần vui vẻ.

Giơ tay lấy khẩu trang ra, hỏi: "Tài liệu mang đủ hết chưa?"

"Dạ, mang đủ rồi."

Nguyễn Ngưng vỗ túi công văn ôm trong ngực, dùng sức gật đầu.

Lúc này Phó Minh Viễn mới tháo dây an toàn, đeo khẩu trang.

Khẩu trang của anh thuần màu đen, chỉ che khuất miệng mũi, lộ ra sống mũi cao thẳng và đôi mắt đào hoa.

Vừa đẹp trai vừa câu dẫn người, còn mang theo vài phần thần bí.

Anh soi kính chiếu hậu rồi đeo kính râm lên, che kín mặt.

Anh mắt Nguyễn Ngưng hơi thay đổi, lại nhìn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!