Một cái đại thúc khác cũng gật gật đầu,
"Chúng ta phải đề phòng vạn nhất, có thể c·ách l·y bọn họ cũng là để bọn hắn nghỉ ngơi đi.".
Tất nhiên là thuyền trưởng cũng không thể nào tự quyết định mọi việc, bèn gật đầu thỏa hiệp.
"Được rồi. Tạm thời c·ách l·y cả khoang A đi, ngoại trừ bác sĩ cùng đưa cơm, những người khác đều không thể tiến vào.".
Ngay lúc đó, vì mải nghe Anthony không để ý đến cái thùng nước dưới chân mà bị va phải, làm đổ cả thùng nước lênh láng ra sàn.
Động tĩnh ngoài cửa khiến mọi người trong phòng đều nhìn về phía bên ngoài Anthony.
"Tiểu Anthony đúng không? Chắc ngươi cũng nghe mọi người nói rồi phải không, liền nghe theo mọi người nói khi nãy nhé." Thuyền trưởng vỗ vỗ Anthony bả vai, bàn tay dơ lên ra ký hiệu cổ vũ.
Anthony nhìn thuyền trưởng mắt giật liên hồi,
"Thuyền trưởng, ta sợ.".
Không muốn đi liền phải nói nếu không lại b·ị b·ắt đi lại khổ.
"Chỉ là bị cắn thôi mà, có gì mà sợ quá? Trên biển thì luôn phải mạnh dạn lên, về sau còn gặp nhiều chuyện nguy hiểm rất nhiều." Thuyền trưởng cổ vũ mà đối với hắn nói,
"Người cần cù như ngươi rất ít, ta đối với ngươi kỳ vọng rất cao.".
Anthony khuôn mặt vẫn cố nở nụ cười.
Cũng không Muốn a.
Nhưng ngược lại với Anthony thì mưa đạn đang rất là hả hê với hắn.
"Ta có cảm giác, chủ bá bá đang dần đi vào con đường của tư bản.".
"Chủ bá vẫn phải làm công cho tử bản như chúng ta, ha ha ha.".
Trên biển ngày thứ chín, giữa trưa.
Ngoài bác sĩ ra thì chỉ có Anthony là người tiếp xúc với Trần Anh thúc thúc và các thuỷ thủ bị cắn nhiều nhất.
Cũng là một người nhưng hắn lại thấy Trần Anh thúc thúc có chút là lạ.
Tuy rằng bác sĩ toàn sức chữa trị, nhưng mà bọn họ vẫn luôn không chút nào chuyển biến tốt.
Miệng v·ết t·hương vẫn đổ máu liên tục không có khép lại, miệng v·ết t·hương chảy ra mủ dịch và từng cái gân xanh nổi lên. Càng không ổn là còn có vài người bắt đầu giống như Toàn ca bệnh trạng là chảy nước miếng.
Sau đó chính là đầu óc bắt đầu mơ hồ không rõ, tròng mắt bắt đầu biến đổi thành màu trắng, toàn thân bắt đầu co giật, mỗi lần di chuyển đều có thể nghe được răng rác khớp xương. Thuyền viên bị cắn bắt đầu thích ăn thịt tái, càng tươi sống lại càng thích.
Anthony lúc đưa cơm thì bị bọn hắn nhìn chằm chằm như mấy con động vật khát máu nhìn con mồi, ánh mắt của bọn hắn khiến Anthony nổi hết lông tơ.
Anthony Tim đập càng ngày càng nhanh, trong lòng luôn có một loại cảm giác thúc giục hắn rời đi nhanh.
Hắn bắt đầu nhẹ nhàng lùi về phía cửa, nhìn bên cạnh Nghĩa bác sĩ,
"Bác sĩ, ta có cảm giác chúng ta không nên ở đây, ngươi có muốn đi ra ngoài cùng nhau không?".
"Ngươi đi ra ngoài đi.". Lý bác sĩ lắc đầu,
"Mang tới cho chúng ta đủ đồ ăn cho năm ngày là được rồi, sau cũng đừng tới nữa, nếu năm ngày sau chúng ta vẫn không chữa khỏi thì ngươi đừng tới đây đưa cơm cho chúng ta.".
Anthony nghe xong hắn nói liền cứng cả người lại, Lý bác sĩ, ngươi..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!