Chương 44: Thủy mộ thành (8)

Anthony cố định tốt cửa sổ, một lần nữa ngồi trở lại trên giường.

Nếu cứ như vậy mưa to thì không mấy chốc mà ngập đến chỗ hắn ở.

Anthony nghĩ nghĩ lại đứng lên, ghé vào trên cửa sổ nhìn về phía bên ngoài.

Trên mặt nước t·hi t·hể lại nhiều vài cái, bên ngoài truyền đến nhỏ giọng nói chuyện cùng khóc thút thít thanh âm, cách vách cũng truyền đến tiểu hài tử nói chuyện giọng trẻ con.

Cách vách ở chính là hai cái hơn 50 tuổi trung niên, tính tình không tốt lắm, thanh âm cũng rất lớn, hôm nay lại không có bất luận cái gì động tĩnh.

Anthony nhíu mày, không hướng về phía đen tối tưởng tượng.

So với tưởng này đó, không bằng ngồi cải tạo lại một chút cái bồn tắm hắn đã mua.

Hiện giờ mưa đã dừng lại, trò chơi vừa mới trôi qua ⅔ thời gian nhưng không có nghĩa là mưa sẽ không có trở lại.

Lầu bẩy cũng không phải một cái an toàn độ cao, Anthony sớm đã sớm tính toán đường đi trên bản đồ.

Trên bàn để một tờ giấy A3 bản đồ thành phố Đại Dương Xanh, mặt trên bị Anthony đánh dấu vài cái khoanh tròn. Anthony đã chuẩn bị tốt, một khi mưa to ngập đến lầu 6, hắn sẽ đi.

Đêm khuya, Anthony bị một trận dồn dập tiếng bước chân đánh thức.

"Cứu mạng a, dưới lầu có người c·ướp b·óc!".

"Giết người!".

"Mở cửa, mở cửa!".

Bên ngoài không biết như thế nào loạn lên, Anthony mới vừa mới mở ra trên cửa mắt mèo nhìn xem, thì đột nhiên một viên đạn từ bên ngoài bắn xuyên qua cánh cửa soẹt qua bả vai hắn, huyết từ v·ết t·hương bắt đầu chảy ra.

Anthony lui về phía sau vài bước, tay phải nắm lấy miệng v·ết t·hương để phòng máu chảy ra tiếp, không để ý mà lùi lại thiếu chút nữa liền bị cái bàn phía sau vướng ngã.

Bên ngoài vẫn còn bắn vào cánh cửa liên tục ngoài cửa truyền đến thanh âm của Dương Phàm, "Anthony a, mau ra đây, thúc mang ngươi đi lầu tám cho an toàn.".

Anthony chau mày, "thúc thúc, ta không mở cửa ngài cũng không cần phải phá a?".

"Này không phải do ngươi ép ta sao." Dương Phàm trong giọng nói mang theo khó nén đắc ý.

Ở tầng lầu này, liền có mỗi phòng này chắc chắn là đủ đồ ăn, cả ngày không ra ngoài cầu xin dúp đỡ vật tư thì chắc chắn là một đại dê béo.

Vốn dĩ hắn chỉ định lấy hơn một nửa thôi, đáng tiếc là thằng nhóc này không biết phối hợp.

Dương Phàm thở dài, "Ngươi cũng không cần giấu, trong phòng ngươi chỉ có một người đúng không?.

Mưa to như này đã hơn mười ngày, bên ngoài hiện tại loạn thật sự. Mọi người đều ốc còn không mang nổi mình ốc, ngươi một cái tiểu tự mắt mũi chưa sạch có thể một mình sống mấy ngày?.

Ngoan ngoãn nghe thúc nói, mang hết đồ ăn ra.".

Không biết xấu hổ lão già, ta đây chỉ chiếm tiện nghi người khác chứ làm gì có ai dám chiếm tiệng nghi ta.

Anthony từ trong không gian lấy ra cây đao dài hai met, đây là cây đao hắn đã tự cải tạo lại khi rảnh rỗi, thân cây được làm bằng kim loại nhặt được ở bãi phế liệu nhưng cũng gọi là ổn, gắn lưỡi dao lên trên đầu cây nữa là tạo nên một món v·ũ k·hí.

Nhìn cái cửa phòng sắp bị đạn bắn nát, Anthony định dùng lại chiêu cũ là thu hồi đạn rồi thả trở về.

Vừa dơ bàn tay lên, một cảm giác chóng mặt ập tới, máu mũi không ngừng chảy ra làm nhỏ xuống sàn, "Ân, đây là bị làm sao," khi hắn còn chưa hiểu chuyện gì xẩy ra thì trên không lại xuất hiện một hàng ký tự.

[ Xin chào người chơi mang số hiệu 000001.

Tên: Anthony Stark

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!