"Hỗ trợ khách hàng, ngươi có ở đây không? Ta muốn khiếu nại các ngươi a.".
Bão cuồng phong đã trải qua được hai giờ, Anthony một người nhàm chán mà tự kỉ nói chuyện.
[[ Chủ bá đây là làm cái gì a, hai giờ trôi qua chỉ ngồi niệm kinh sao? ]]
[[ Chủ bá đây là gọi hệ thống a, nhưng không có cái gì xảy ra cả ]]
[[ Thay vì vậy. Tại sao chủ bá không ra ngoài xem thử bên ngoài a ]]
Nhìn đến mấy làn mưa đạn này, Anthony đúng thật là không có gì để nói, người ta là hố cha hố mẹ, có mấy người còn muốn hố hắn a, còn có mưa đạn kêu hắn ra ngoài thực hiện thử thách 24h sinh tồn ngoài trời bão a, bộ sống này chưa đủ khổ hay gì mà còn muốn tăng độ khó cho game a.
"Các ngươi đang nghĩ cái gì a, ta lúc này sống có khá gì ăn mày không mà còn muốn ta ra ngoài ×2 độ khó."
[[ Cái gì khó a, chúng ta thấy ngươi hết ăn rồi nằm chứ có làm cái gì đâu mà khó ]]
[[ Chủ bá không khác nào con Milu nhà ta nuôi, ngày ngày chỉ ăn rồi ngủ ]]
"Các ngươi… Các ngươi, dám so sánh ta với con chó " Anthony mặt càng ngày càng đen, nếu mà cái bảng thông báo trước mắt là vật thể thì hắn đã tiện tay mà đấm một cái rồi.
[[ A, ta có nói Milu là con chó à, chủ bá đây là tự nhận nha ]]
[[ Hahaha, lầu trên cho quả hố không ai né nổi ]]
"Hư, kệ các ngươi đấy, ta đi ngủ," Anthony không thèm để ý đến mưa đạn mà lăn qua lộn tại trên giường, chưa đầy năm phút đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm Anthony hoảng sợ ngồi bật giậy, còn tưởng rằng nói bậy trò chơi bị trả thù a.
Lúc này hắn mới để ý bên ngoài, toàn bộ thành thị bị chìm vào trong bóng tối, có thể là nhà máy điện lực bị bão cuồng phong phá hư làm toàn bộ thành phố Hải Dương Xanh bị mất điện.
Gió bão càng ngày càng mạnh, che trời lấp đất nước mưa theo gió to cuốn tới, trên đường phố cây cối bị thổi đến đong đưa như sắp gãy đến nơi, đèn đường, cột mốc đường bị gió to thổi bay đi.
Anthony ở trên tầng bẩy đều đang lung lay, phòng đối diện vang lên cửa sổ bị phá vỡ.
Cả đêm, Anthony đều ở nửa ngủ nửa tỉnh trạng thái.
Lo lắng kính cửa sổ ngăn không được bên ngoài gió bão, càng lo chính là cái này chung cư đang lung lay.
Một đêm qua đi, toàn bộ cư dân tuy rằng cảm thấy tòa nhà lung lay, nhưng vẫn có thể kiên trì ở được.
Anthony nghe cả đêm tiếng gió gào thét ngoài cửa, mắt có chút thâm vì không chợp mắt được bao lâu.
Nhưng ở trên lầu lại không được may mắn như hắn, cửa sổ toàn bộ vỡ nát, trong phòng bị nước mưa hất vào ướt nhẹp còn không nói, chủ phòng còn bị mảnh kính vỡ cứa vào người làm chảy máu không ngừng, sáng sớm liên được đưa bệnh viện.
Toàn bộ thành phố xe c·ấp c·ứu cùng phòng cháy tất cả đều xuất động, nơi nơi có thể thấy được đủ các loại xe hướng tới gần nhất bệnh viện chạy.
Bên ngoài mưa to vẫn còn tiếp tục.
Anthony ở notebook bắt đầu ghi chép ngày thứ chín có cái gì kì lạ xảy ra.
Bây giờ mới chỉ là t·ai n·ạn khúc nhạc dạo.
Toàn thành phố tuy rằng dừng cung cấp điện lực, nhưng internet cùng tín hiệu vẫn phải có, chỉ là không được tốt cho lắm.
Anthony nhìn mạng xã hội phần lớn đều là đang thảo luận về cơn bão này, còn có người đăng bài xin giúp đỡ, trong nhà có người b·ị t·hương, ai có thể hỗ trợ đưa đến bệnh viện không.
Lúc này giúp người càng ngày càng ít, xin giúp đỡ ngược lại càng ngày càng nhiều.
[ ai có xe không? Tọa độ XXX khu XXX, mang theo ta đi chung với. Trong nhà có người già b·ị t·hương, có thù lao khi trợ giúp. ].
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!