Chương 15: Tàu biển cuồng loạn (12)

Nhưng Emma không để hắn có cơ hội làm vậy, cô nhanh chóng kéo tay hắn lại để kiểm tra. "Nhỏ cái gì mà nhỏ! Ngươi xem, máu chảy thế này mà bảo nhỏ sao?"

Amery cũng tiến lại gần, cau mày, "Anthony, ngươi đúng là không biết tự chăm sóc bản thân. Ngươi đây là muốn c·hết sao?"

"Thúc thúc đừng làm lớn chuyện. Ta thật sự chỉ là bị giá đựng đồ quẹt phải thôi," Anthony nói, nhưng sắc mặt tái nhợt của hắn lại phản bội lời nói của mình.

Emma lấy từ trong túi ra một ít băng gạc còn sót lại, nhanh chóng giúp Anthony băng bó v·ết t·hương. Trong khi đó, Amery đứng bên cạnh, không ngừng càu nhàu, "Ngươi cũng không thể liều lĩnh như vậy nữa a. Nếu ngươi có bị gì thì chúng ta biết làm sao?"

Anthony im lặng, trong lòng có chút ấm áp, "Ta sẽ không làm như vậy nữa. Ta hứa."

"À tỷ tỷ, chúng nó khứu giác tiến hóa là sao?".

"Ân." Emma gật gật đầu, "Ta cảm thấy cái này virus vẫn luôn tiến hóa.".

Nàng nói ra chính mình nghĩ đến, "Không chỉ là khứu giác biến cường. Mà cả virus bây giờ chưa tới năm phút đã hoàn toàn l·ây n·hiễm. Virus biến dị thời gian càng ngày càng ngắn."

Khi nghe Emma nói mấy lời này hắn thật là còn có chút bất ngờ "Oa, tỷ tỷ để ý mấy cái này kỹ vậy."

"Đều là vì mạng sống thôi." Emma ngồi xổm trước mặt hai cái t·hi t·hể, nhìn chúng nó hiện tại bộ dáng thật sự muốn nôn, "Hai cái này làm sao bây giờ?".

"Chúng ta nên đổi chỗ ở." Anthony lấy từ trong túi áo ra cái khăn tay, đem cây đao bắt đầu lau đi v·ết m·áu. "Không quá lâu nữa thì căn phòng này không thể chống đỡ được, muốn an toàn thì chúng ta cần tìm được nơi an toàn khác."

"Anthony, kỳ thật ta vẫn luôn có cái này ý tưởng." Emma một bên nói, một bên đem t·hi t·hể kéo tới cửa, ánh mắt từ hai cỗ t·hi t·hể rời đi, cố gắng không xem bọn nó bị thủng bụng mà rơi ra đại tràng cùng nội tạng.

"Có ý tưởng gì a," Anthony có chút tò mò mà dừng tay lại, cắt cây đao vào không gian.

"Bên ngoài tang thi có khoảng 200 con. Cái này số lượng xác thật rất nhiều, nhưng cũng không phải nhiều đến mức chúng ta không thể làm gì. Nếu chúng ta nghĩ biện pháp t·ấn c·ông bọn hắn thì có hay không khả năng tiêu diệt hết bọn nó?".

"Ý tưởng không tồi, nhưng ai sẽ đi."

"Cái này chúng ta có thể đi tìm thêm những người còn sống để cùng nhau tiêu diệt bọn chúng!." Emma có chút hớn hở nói.

"Việc này rất khó," Anthony trầm giọng, ánh mắt nhìn về phía tang thi. "Chúng ta không biết còn ai sống sót hay không, với lại trong tình huống này không nên tin tưởng ai cả. Ví dụ như thuyền trưởng, rất có khả năng là bị ai đó đẩy ra ngoài để làm mồi cho lũ tang thi."

Emma giật mình, ánh mắt lóe lên tia sợ hãi. "Ý của ngươi là... có người cố ý làm chuyện này sao?"

Amery cũng nghiêm mặt, gật đầu: "Không phải không có khả năng. Trong tình huống sinh tử thì ai cũng có thể trở nên ích kỷ cùng tàn nhẫn."

Anthony vừa dứt lời, dưới boong thuyền đột nhiên truyền lên thanh âm hỗn loạn.

"Mẹ nó, để lão tử đi vào!".

Emma nghe được bên ngoài thanh âm có chút sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Anthony, "Ngươi vừa rồi đã làm cái gì?".

"Tỷ tỷ a, ta đây là người thành thật sao có thể nghĩ xấu." Anthony có chút đỏ lên.

Anthony Không có cơ hội giải thích.

Emma cùng Amery hiện tại không dám quá tới gần cửa phòng, cả hai người đã chạy về phía cửa sổ xem phòng bếp đang sẩy ra cái gì. Vài thủy thủ kêu gào thảm thiết mà bị tang thi đuổi theo.

Anthony từng bước đi lại gần thì vừa kịp thấy được cảnh này.

"Bọn họ đây là đang làm cái gì vậy?" Amery cau mày, tò mò hỏi, ánh mắt không rời khỏi cảnh tượng bên ngoài.

"Có thể là bị đuổi ra làm mồi cho tang thi," Anthony cất giọng, lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào.

Emma cùng Amery đồng loạt quay sang nhìn hắn, ánh mắt đầy bất ngờ.

"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Amery hỏi, giọng có chút mờ mịt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!