Anthony trước kia từng làm vệ sinh trên tàu, nên không mất quá nhiều thời gian để tìm đúng đường đến nhà kho. Lúc Emma cùng Amery còn đang lo lắng không biết phải làm gì tiếp theo, Đột nhiên trên ống thông gió vang lên tiếng động nhẹ nhưng trong không gian yên tĩnh như này thì nghe thấy rất rõ ràng.
Cả hai giật mình, ngay lập tức nắm lấy cây chổi lau nhà phủ bụi trong góc để biến nó thành v·ũ k·hí phòng vệ.
Hai người nhìn chằm chằm vào lỗ ống thông gió không dám chớp mắt, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng mà không hề hay biết. Cả không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
Sau một lúc không có chuyện gì xảy ra, Amery quyết định lại gần để kiểm tra, nhưng ngay khi hắn định lại gần xem thì đột nhiên nắp ống thông gió bật ra ngoài, cả cơ thể Anthony từ bên trong vươn ra ngoài, Nhìn thấy Anthony chật vật như này Amery cùng Emma vội chạy tới đỡ.
"Anthony, có chuyện gì vậy?"
Amery hỏi với giọng đầy lo lắng, vừa đỡ lấy thân thể đầy thương tích của Anthony. Mắt nhìn trên người đều là v·ết t·hương lớn nhỏ, máu vẫn không ngừng chảy. cả người dường như chỉ cần thả ra liền lập tức gục ngã.
Hai người vội vàng đỡ lấy Anthony, nhẹ nhàng đặt hắn nằm lên tấm thảm khi nãy vừa tìm được ở trong góc nhà kho, tui lá có chút cũ với bẩn nhưng cũng tốt hơn là không có.
Anthony vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ cảm nhận được v·ết t·hương đang được cầm máu, hắn cố gắng gượng dậy để nhìn rõ hơn. Vì cạn kiệt sức lực cùng mất máu quá nhiều, cuối cùng chìm hẳn vào cơn hôn mê sâu, hoàn toàn bất động.
Trên Biển ngày thứ mười hai.
Ánh nắng dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng không gian u ám. Những cơn đau nhói từ v·ết t·hương truyền đến kéo Anthony tỉnh lại khỏi cơn mê.
Đây là đâu, ánh mắt mang theo sự tò mò nhìn xung quanh.
Chợt để ý đến góc tường, Anthony mơ màng nhìn Amery cùng Emma đang co ro vì lạnh, cả hai tựa sát vào tường, cố gắng tìm chút hơi ấm mà ngủ th·iếp đi. Ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt đầy mệt mỏi của hai người.
Vừa tỉnh lại, điều đầu tiên hắn chú ý không phải là cơn đau từ những v·ết t·hương trên người mà là chiếc áo khoác cũ kỹ được đắp lên người, mang theo chút hơi ấm còn sót lại.
Anthony nhìn xuống, nhận ra v·ết t·hương trên cơ thể đều đã được băng bó cẩn thận bằng những dải vải xé từ áo, dù có chút thô sơ nhưng đủ để cầm máu. Cảm giác ấm áp lạ thường khiến hắn ngẩn người ra, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía hai người.
Theo bản năng, Anthony liếc mắt về phía mưa đạn.
"Hu hu hu, ta đã chờ chủ bá khiến mất ăn mất ngủ."
"Ngươi có biết ta đã phải làm gì khi ngươi không chịu phát sóng không, Hu hu hu ta, bắt đền ngươi đấy."
"Oa, chủ bá đây là khỏe hơn hôm trước rồi a."
Nhìn thấy mấy lời hỏi thăm đầy quan tâm này, hắn thật sự có chút xúc động.
A, ta đỡ hơn rồi, Anthony giọng hắn có chút khàn khàn nói.
Đúng lúc này, Amery chợt tỉnh lại vì lạnh. Hắn khẽ cử động, đôi mắt có chút mơ màng mà theo bản năng nhìn về phía Anthony nằm, cả người Amery cứng lại, đôi mắt mở to nhìn Anthony.
Giọng lắp bắp như không tin vào những gì mình vừa thấy.
"L -Anthony... ngươi... tỉnh rồi sao?"
Giọng của Amery có chút lớn, khiến Emma đang ngủ bên cạnh cũng giật mình tỉnh dậy. Emma mắt vẫn còn hơi nhập nhèm, nàng dụi mắt một cách đầy mệt mỏi hỏi.
"Amery thúc thúc, có truyện gì vậy?."
Theo hướng nhìn của Amery, ánh mắt nàng dừng lại trên người Anthony, ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, Mắt Emma có chút đỏ, giọng run run.
"Anthony, ngươi còn ổn chứ."
Mắt Anthony nhìn hai người bạn, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt.
"Ta còn ổn, Amery thúc thúc hôm nay là ngày thứ mấy rồi?" Anthony cố gắng hỏi.
"Ngươi đã ngủ được hai ngày rồi," Amery đáp, chưa kịp nói hết thì bụng hắn đột ngột kêu lên ầm ĩ. Mặt hắn lập tức đỏ bừng, vội vàng nhìn quanh, cảm thấy thật xấu hổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!