Chương 9: Đau Lòng

Du Lăng nhìn đang đứng giữa sân bối rối Lam Nguyệt, cùng đứng bên cạnh nhìn cô tươi cười nhẹ nhàng sủng nịch của Thiên Minh mày khẽ nhíu lại.

Anh hết nhìn Lam Nguyệt lại nhìn sang hướng Thiên Minh, ánh mắt muốn nói lại thôi.

Thiên Minh giống như cảm nhận được tầm mắt của Du Lăng, anh ngẩng đầu nhìn về hướng Du Lăng, nụ cười trên môi vẫn giữ, ánh mắt lại một mảnh tĩnh lặng.

Du Lăng ngẩn ra, sau đó thu hồi tầm mắt, trong lòng một trận kinh ngạc.

Vừa rồi Thiên Minh thế nhưng không tiếng động cảnh cáo anh?

Nhưng là cảnh cáo cái gì đâu?

Lại đặt tầm mắt lên Lam Nguyệt, là cảnh cáo không được nói lung tung với cô bé sao? Du Lăng có chút không tin được nhìn Lam Nguyệt.

Xem ra cần tìm cơ hội nói chuyện với cô bé. Du Lăng nghĩ.

Một tuần sau.

Lam Nguyệt khệ nệ bê một giỏ đồng phục bóng rổ chuẩn bị đi giặt.

-"Quản lý, chào buổi sáng"

-"Buổi sáng tốt lành, quản lý"

-"Ngày mới vui vẻ, quản lý.."

-".."

-".."

Lần lượt gặp các thành viên đến luyện tập, Lam Nguyệt câu được câu không chào hỏi cùng các thành viên. Hiện tại cô đã quen thuộc với công tác quản lý đội bóng. Các thành viên rất vui tính, dần dần cô cũng bỏ được tính rụt rè, bắt đầu hòa nhập cùng họ.

Đột nhiên sức nặng trên tay biến mất, Lam nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra người đến là Du Lăng thoáng ngẩn ra.

Trong đội bóng, các thành viên chín người mười tính, một tuần ở chung Lam Nguyệt phần nào nắm bắt được tính cách vài người, hoặc lí lắc hoặc hoà đồng, hoặc lười biếng hoặc hào sảng, ít nhiều gì đều tạo một cảm giác năng động hoà đồng, duy có người này là trầm tĩnh nhất, rất ít khi thấy anh ta cười, nhưng lại rất thân với Thiên Minh.

Nghe nói hai người là bạn thân từ thời cấp 2.

Nghĩ đến đây Lam Nguyệt nhịn không được hé mắt nhìn trộm nam sinh đang đi bên ạnh mình.

Tóc ngắn gọn gàng, gương mặt góc cạnh, khí chất lạnh nhạt, nội liễm, ... chậc chậc, phỏng chừng độ nổi tiếng của người này trong trường chỉ đứng sau học trưởng đi. Lam Nguyệt không đầu không đuôi đánh giá Du Lăng, nghĩ nghĩ.

Du Lăng đối với tầm mắt của Lam Nguyệt tỏ vẻ không nói gì , im lặng bê lấy giỏ đồ, đi bên cạnh Lam Nguyệt.

Đây là giúp cô? Lam Nguyệt ngạc nhiên, đi theo phía sau Du Lăng.

-"Cái đó,.. đặt tại đằng kia là được rồi" Lam Nguyệt rụt rụt cổ chỉ chỉ vào vòi nước bên cạnh khu vệ sinh.

Du Lăng không nói một lời, theo lời Lam Nguyệt mang đi qua vị trí kia, đặt giỏ đồ xuống bậc thềm.

Lúc này hắn mới quay lại chăm chú nhìn Lam Nguyệt. Đợi đến khi Lam Nguyệt bị nhìn thẳng đến tay chân bối rối lông tơ suýt dựng đứng, Du Lăng mới đạm đạm mở miệng.

-"Em không thích hợp với Thiên Minh đâu, kết thúc sớm bớt đau khổ." Một câu của Du Lăng tựa như một mũi tên sắc nhọn, xé gió đâm xuyên trái tim Lam Nguyệt, khiến cô đau nhói.

-"Vì,.. vì.. cái gì? Lam Nguyệt run run đôi môi khô khốc hỏi.

Lam Nguyệt thật ra có chút nhút nhát, nghe xong lời nói của Du Lăng, suy nghĩ đầu tiên của cô là, có phải hay không mình đã làm nơi nào không tốt? Có phải mình đã gây ra lỗi gì không?

Du Lăng nhìn Lam Nguyệt ánh mắt dần đỏ ửng, tích thủy, có chút không đành lòng, hơi mím môi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!