Chương 10: Chỉ Cần Anh Cần, Em Sẽ Không Rời Đi.

Linh Vy nhìn trước mắt từ nãy đến giờ đều cúi đầu yên lặng không nói một lời Lam Nguyệt, trong lòng luống cuống không biết làm sao.

Cô muốn lên tiếng an ủi Lam Nguyệt lại không biết phải nói từ đâu, và phải nói gì.

Thật ra mới hôm nay cô mới biết được chuyện Minh học trưởng trước đó có người thích, hơn nữa còn là ...

Cựu quản lý hậu cần câu lạc bộ bóng rổ..

Cho nên cô mới nóng lòng tìm đến Lam Nguyệt, đang rối rắm không biết phải mở lời như thế nào, không ngờ tên mặt trắng Du Lăng lại nói toạc ra như vậy. Linh Vy cắn môi, trong lòng cấp Du Lăng ghi nhớ một bút.

Du Lăng đang đi trong vườn trường chuẩn bị về ký túc xá thì chợt cảm thấy tóc gáy dựng đứng, sau đó..:"... Hắc.. xìiii"

Hắn đưa tay vuốt vuốt mũi mình có chút nghi hoặc.

Hắn chơi thể thao từ nhỏ, chưa từng bị bệnh cho dù chỉ là một cơn sốt nhẹ, sao bây giờ lại có triệu chứng cảm lạnh vậy kìa?

Không tìm được lý do, Du Lăng nhún nhún vai tiếp tục đi rồi.

Quay lại bên này, khi Linh Vy cấp đến sắp giơ chân, đột nhiên Lam Nguyệt không ngẩng đầu, mở miệng lên tiếng.

-"Tớ rất thích học trưởng." Lam Nguyệt không đầu không đuôi nói như vậy.

-"Tớ biết" Linh Vy gật đầu, nếu không thích cậu đã không liều mạng học đến vậy chỉ để cùng trường với anh ta.

-"Tớ là người ngốc nghếch, lại không xinh đẹp, học trưởng lại là người tốt như vậy, tớ vốn không xứng với anh ấy, tớ biết.." Lam Nguyệt chậm rì rì nói.

Linh Vy há há miệng, sau cùng vẫn là im lặng thở dài. Thôi vậy, có lẽ Lam Nguyệt cần xả hết cho vơi nỗi lòng tâm sự. Mà cô, chỉ cần làm tốt sọt rác lắng nghe là được.

-"Tớ luôn biết điều này.." Lam Nguyệt giọng nói có chút ảm đạm.

-"Có lẽ, Du Lăng nói đúng, tớ và anh ấy sẽ không có kết quả... đi.." Lam Nguyệt trong giọng đã mơ hồ một tia nghẹn ngào.

-"Lam Nguyệt,.. cậu..?" Linh Vy kinh ngạc, này, nhỏ bạn luôn vui vẻ, tươi tắn rạng rỡ nụ cười mỗi ngày của mình thế nhưng có thể chán chường đến tình trạng này?

-"Đúng vậy, tớ ngốc nghếch, xấu xí, .. nhưng tình cảm tớ dành cho học trưởng là tuyệt đối không thua bất kỳ ai. Cho nên tớ sẽ không bỏ cuộc, tuyệt đối không." Lam Nguyệt ánh mắt đột nhiên sáng ngời.

Dường như cảm thấy chưa đủ, Lam Nguyệt lại thêm một câu, như để trấn an bản thân, lại như bơm hơi cho mình.

-"Dù sao, hiện tại, tớ là người yêu của học trưởng, chỉ cần học trưởng cần tớ, tớ nhất định sẽ không rời đi." Lam Nguyệt thì thầm.

Linh Vy nhìn cô bạn thân của mình, bỗng dưng phát hiện ra cô bạn Lam Nguyệt của mình đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô không nói gì, chỉ mím môi ôm chầm lấy Lam Nguyệt thở dài.

-"Nguyệt ngu ngốc thế nhưng đã trưởng thành a."

Lam Nguyệt hắc tuyến nghe Linh Vy than thở.

Khẩu khí nhà ta có con gái mới lớn này lại là chuyện gì hả? Đừng quên chúng ta cùng tuổi!!!

Mải ôm nhau, hai người không biết, toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người đều bị người khác nghe được.

Thiên Minh rời khỏi nhà vệ sinh, trong đầu toàn bộ đều là câu nói của Lam Nguyệt.

Chỉ cần anh còn cần, cô sẽ luôn cạnh anh sao?

Lồng ngực Thiên Minh đột nhiên nóng lên, trong tim có cái gì đó vừa đâm chồi nảy mầm và trưởng thành nhanh chóng.

Em quả nhiên là cô gái ngốc, cô bé. Thiên Minh cho tay vào túi quần, chậm rãi rời đi, trên gương mặt nhàn nhạt một nụ cười ôn nhu thật lâu không tiêu tan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!