Chương 1: Hình Như Tớ Thích Anh Ấy Rồi

Một buổi sáng mùa đông gió se lạnh. Không khí hãy còn tươi mới. Ven đường, từng khóm lá long lanh những hạt sương còn đọng lại vươn mình đón những tia nắng đầu tiên khởi đầu một ngày mới.

Một chiếc xe buýt màu xanh chạy chầm chậm trên con đường quen thuộc.

Bên cạnh cửa sổ, một cô gái có gương mặt bầu bĩnh khá đáng yêu đang nhắm mắt có một giấc mộng đẹp.

Mái tóc cô bé được tết cẩn thận thả nghiêng một phía, thỉnh thoảng như mơ được ăn rất ngon môi đỏ khẽ chép chép vài cái, cô bé ngủ say sưa đến nỗi.. sắp đến cổng trường nhưng cô còn chưa có dấu hiệu tỉnh ngủ.

-"Trạm S sắp đến. Ai xuống nhanh chân tiến về phía cửa." Tiếng bác tài thông qua loa vang vọng trong chiếc xe buýt.

Mọi người nhanh chóng di chuyển, mà bên cạnh cửa sổ, một cô bé vẫn say sưa mộng đẹp. Cô bạn thân đưa tay nhéo nhéo mũi cô:

- "Tiểu Nguyệt mau dậy, đến trường rồi a, này này, đồ heo, mở mắt ra nhanh lên ><"

~~im lặng

Linh Vy chợt cười lém lỉnh kề sát vào tai nó khẽ thì thầm :

-"A~~ cháy nhà a~"

Tức thì người đang nằm ngủ bỗng bật dậy, hai mắt mờ mịt nhưng tâm trạng lại hoảng hốt luyên thuyên không ngừng ôm đầu :

-"a, cái gì cháy nhà, cháy ở đâu a, cứu mạng a."

Ngay lập tức rất nhiều ánh mắt tò mò phóng lại chỗ cô bé.

Trong xe bỗng im lặng quỷ dị.

Linh Vy không tiếng động di di thân mình một bộ dạng "không liên quan tới tớ, tớ khôg quen biết người này nha" tránh xa Lam Nguyệt, một chút cũng không có cảm giác đầu sỏ gây ra chuyện vừa rồi.

Cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình Lam Nguyệt mờ mịt ngẩn đầu nhìn mọi người.

-"Cháy nhà nguy hiểm lắm mọi người sao không chạy đi a? "Lam Nguyệt chưa hết ngái ngủ, nhìn mọi người chần chừ hỏi.

Ngay lập tức chuyến xe buýt vỡ oà từng đạo tiếng cười hoặc to hoặc nhỏ, có người còn khoa trương vỗ đùi đen đét cười ra nước mắt.

Linh Vy hết nói nổi rồi, cũng không bận tâm giả vờ không quen biết, vội cốc đầu Lam Nguyệt một cái rõ đau :

-"Đầu đất, xấu hổ đã chết, còn không mau xuống xe, chúng ta còn phải bắt một chuyến bus nữa để đến nơi tập hợp đi picnic vs lớp đó."

"Ui da".. Trên trán đột nhiên bị tập kích, Lam Nguyệt một kích giật mình, vội đưa hai tay xoa xoa trán. Cô nhìn nhìn Linh Vy, lại nhìn nhìn mọi người đang nở nụ cười xunh quanh, cuối cùng đầu óc cô cũng có điểm sáng, sau khi định thần lại, nhận ra mình đã làm chuyện ngốc gì, Lam Nguyệt bỗng mặt đỏ tới tận tai :

-"Linh Vy, cậu cư nhiên trêu chọc mình, để xem mình xử lí cậu như thế nào." Dứt lời giả vờ giương nanh múa vuốt nhào tới.

"Ai da, ai da, mình sai rồi, mình sai rồi, ai bảo cậu ngủ giống heo quá chi, gọi mãi không tỉnh." Linh Vy một bên xin tha, một bên vội né tránh Lam Nguyệt "ma trảo".

-"Hai cô bé có xuống không nào? Hay là bác khuyến mãi thêm hai trạm? " Bác tài nén cười ôn hoà hỏi hai con nhóc đang ngươi một câu ta một câu. Hành khách đã xuống hết, chỉ còn hai cô bé này thôi.

Ôi chao, lại thêm hai trạm thì hai đứa đến trễ mất thôi, chưa kể còn phải đi bộ cả đoạn đường để quay lại trường. Cả hai cùng suy nghĩ.

-"Có ạ."

Hai người cùng xoay lại đồng thanh đáp, sau đó nhìn nhau cười rồi nhanh chóng nắm tay nhau đi xuống.

Bác tài lắc đầu cười cười với hai cô bé, đợi hai cô xuống xong mới ấn nút đóng cửa tự động, rồi cho xe tiếp tục chạy.

Còn Linh Vy và Lam Nguyệt thì đứng tại chỗ đợi một chuyến bus nữa để đến địa điểm tham quan. Vốn dĩ đi cùng với trường nhưng Lam Nguyệt ngủ nướng nên cả hai mới trễ vậy.

May mắn là chuyến xe bus hai đứa đợi không lâu lắm thì xuất hiện, hai đứa nhanh chóng lên xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!