Chỉ có tôi mới được phép gọi chị ấy là "cô"!"Về đến nhà chưa?"
Nửa tiếng trước, Thời Duyệt nhắn Wechat cho Hứa Ấu Diên, tin nhắn văn bản.
Uống một cốc nước lại pha một ấm trà, chuyển từ ghế này sang ghế khác, vẫn không đợi được hồi âm của Hứa Ấu Diên.
Vì sao không trả lời? Là đã xem không trả lời hay chưa xem?
Hay là, gặp phải nguy hiểm?
Thời Duyệt muốn gọi điện trực tiếp hỏi cho rõ, nhưng ngộ nhỡ người ta không gặp nguy hiểm mà chỉ là không muốn trả lời thì sao?
Bật chế độ rung lại chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất, lên phòng tập ở tầng ba chạy hai vòng, điện thoại đặt bên cạnh máy cháy chợt đổ chuông, Thời Duyệt lập tức nhảy xuống khỏi máy chạy đang ở tốc độ cao, lấy điện thoại, nhanh chóng mở khóa.
Là tin nhắn từ nhóm Wechat "Hôm nay vẫn là bố của nhà ngươi":
Alpha Mạnh Nhất Quả Đất: "A Thấu có phải cậu lại ăn trộm trang bị của tôi không?"
A Thấu Nhà Không Nuôi Mèo: "Ai trộm trang bị của cậu? Tôi không chơi game mấy ngày rồi."
Alpha Mạnh Nhất Quả Đất: "Không phải cậu thì còn có thể là ai?"
A Thấu Nhà Không Nuôi Mèo: "Kỳ lạ, không phải cậu là hacker hàng đầu à? Hack vào game xem thử là biết mà."
Alpha Mạnh Nhất Quả Đất: "Có tin tôi đến thẳng nhà cậu cho cậu ăn đòn không?"
A Thấu không trả lời.
Thời Duyệt kìm nén nỗi xúc động muốn chửi bậy rồi thoát nhóm, tạm thời ẩn nhóm đi.
Vừa định đặt điện thoại xuống, Wechat lại có thông báo mới, điện thoại khẽ trượt khỏi lòng bàn tay, Thời Duyệt vững vàng giữ được.
Lần này thật sự là Hứa Ấu Diên!
"Lúc nãy ngủ quên trên xe, ngại quá. Vừa về đến nhà."
Thời Duyệt lập tức gửi tin nhắn thoại: "Vào trong nhà chưa?"
"Vào rồi." Hứa Ấu Diên cũng trả lời bằng tin nhắn thoại, lẫn trong tiếng nói chuyện còn có tiếng thay giày khe khẽ.
Thời Duyệt cầm điện thoại trong tay, cũng không lập tức trả lời.
Cô vô cùng căm hận phương thức giao tiếp cũ, không thể nhìn thấy mặt của đối phương, không cảm nhận được bầu không khí hiện tại, mọi suy đoán đều không thể đúng hoàn toàn.
Thời Duyệt muốn nói một câu để kết thúc ngày hôm nay, ngồi trên máy chạy bất động, mồ hôi chảy xuống theo mái tóc ướt đẫm, cô nhìn màn hình, không nghĩ ra được một lời thích hợp.
Ngay khi cô đang do dự, Hứa Ấu Diên ở đầu bên kia thành phố tựa như cảm nhận được nỗi phiền não của cô, lại gửi một tin nhắn Wechat khác, lần này là một biểu tượng cảm xúc 4D.
Một con gấu trúc mũm mĩm bay lên trời, bắt được chăn gối trên cao, đến khi đáp xuống đất đã nằm trong chăn ngáy khò, có một bàn tay đưa ra xoa đầu nó, hai chữ mập mạp nổi lên --- "ngủ ngon".
"Ngủ sớm một chút." Hứa Ấu Diên gửi tin nhắn thoại, "Ngày mai đi làm ngoan."
Vì sao Hứa Ấu Diên lại dịu dàng như vậy, dịu dàng hơn cả người được tạo nên bởi những mảnh ghép vụn nhỏ Thời Duyệt thu thập từ khắp nơi, cũng càng làm cô yêu thích hơn.
Nhận được lời chúc ngủ ngon của Hứa Ấu Diên, nhưng vẫn không thể nào yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Thời Duyệt điên cuồng chạy năm kilômét trên máy, rồi cởi bộ đồ thể thao ướt đẫm mồ hôi, tiện tay ném xuống mặt đất. Chó AI vốn đang sạc điện lập tức chạy đến, ngậm quần áo bẩn cho vào giỏ giặt.
Không mảnh vải che thân, Thời Duyệt đi chân trần vào trong thang máy, khi thang máy từ từ đi xuống, Thời Duyệt chống tay lên vách, bấm nút "tắm", khởi động hệ thống vòi hoa sen của thang máy gia dụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!