Đến nhà hàng cay Tứ Xuyên, hai người gọi hai món ăn một bát canh, Thời Duyệt nhìn có vẻ gầy, khi ăn có cảm giác trên người bị thủng một lỗ.
Hứa Ấu Diên ngồi đối diện múc một bát canh, nhìn Thời Duyệt lấy thêm hai bát cơm từ tốn ăn, từng miếng lại từng miếng không ngừng, gần như quét sạch tất cả bát đĩa.
Hứa Ấu Diên ngạc nhiên mở màn hình chọn món, định gọi thêm hai món.
"Đừng." Thời Duyệt ngăn lại, "Em no rồi, đừng gọi nữa, lãng phí."
"Thật? Chị thấy em ít nhất vẫn có thể chiến đấu thêm hai hiệp."
"Sức ăn của em không nhỏ, nhưng em không phải lợn... đủ rồi, gọi nữa sẽ thừa mất. Nhưng chị đấy, chỉ ăn một bát canh? Dè dặt vậy."
"Thời gian trước chị thường gọi đồ bên ngoài ăn tối, cũng không ăn nhiều, nhưng vẫn béo lên ba cân, không nên ăn, phải giữ mình."
"Cũng đúng, trước kia thể chất chị dễ béo." Thời Duyệt cũng múc một bát canh, cười hề hề.
Hứa Ấu Diên nheo mắt nhìn em: "Hay lắm. Bây giờ em ỷ bản thân vẫn trẻ, trao đổi chất nhanh mới dám ăn như vậy, đợi đến khi ba mươi tuổi thử lại xem? Người phồng ra như thổi bóng ấy."
"Vậy bây giờ em càng phải tranh thủ ăn nhiều."
Hứa Ấu Diên cười, liếc thấy mu bàn tay cầm bát của em đã chuyển từ màu đỏ sang xanh tím, có vẻ nghiêm trọng hơn.
Hứa Ấu Diên nói em đợi một lát, đứng dậy đi đến hiệu thuốc mua thuốc về, đưa cho em: "Thuốc này rất tốt, chị từng dùng thử rồi, cứ hai tiếng bôi một lần, lúc bôi đừng mạnh tay quá, nếu không sẽ đau. Dùng khoảng ba ngày là đỡ."
Thời Duyệt nói cảm ơn, nhận lấy.
Hứa Ấu Diên thấy đồ ăn đã hết, đề nghị đi về.
Bàn bên cạnh gọi một bát canh cá cay, lúc được bưng lên váng dầu còn nổi bọt xèo xèo, Thời Duyệt nhìn chăm chú, rõ ràng rất thèm.
Hứa Ấu Diên thật sự không ngờ khẩu vị của đứa trẻ này mạnh ngoài dự đoán, lúc cô đi mua thuốc, dạ dày tên này lại có chỗ trống.
Dáng vẻ nhìn chằm chằm đồ ăn của người khác thật sự đáng thương, cô gọi một phần cho em.
Canh cá cay lên bàn, hai miếng đầu Thời Duyệt còn ăn rất vui vẻ, từ miếng thứ ba bắt đầu càng lúc càng khó nuốt, tốc độ chậm dần.
"Được rồi, không ăn được nữa thì để đấy." Trẻ con tâm huyết dâng trào muốn ăn liền ăn, nhưng dù sao cũng chỉ là thèm mà thôi, chưa chắc đã ăn hết được, "Đừng ép mình ăn, ăn no quá đêm không ngủ được đâu."
Thời Duyệt che miệng khẽ nấc, đặt đũa xuống, gọi nhân viên đóng gói lại.
Hứa Ấu Diên định tính tiền, khi quét mã QR trên màn hình gọi món lại được thông báo đã thanh toán.
"Thanh toán từ khi nào đấy?"
"Đi thôi." Thời Duyệt không trả lời câu hỏi của chị, cầm hộp đồ ăn muốn đi.
"Đã bảo chị mời mà." Hứa Ấu Diên đi theo nói.
"Em nghĩ xa." Thời Duyệt quay đầu, nói bằng giọng điệu ranh mãnh: "Lần này tiện, em mời. Đợi về sau chị Điểu trở lại đỉnh cao rồi mời em ăn tiệc lớn, lúc ấy mới hời."
Nhìn dáng vẻ đắc ý của em, Hứa Ấu Diên bất chợt hỏi một câu: "Vậy canh cá cay lúc sau cũng là em đã nghĩ từ trước? Cũng thanh toán rồi?"
Thời Duyệt mở đôi mắt to tròn, không hề chột dạ vì bị vạch trần, ngược lại cười lên, vẫn ngọt ngào như mọi khi, vui vẻ đi ra ngoài.
Hứa Ấu Diên theo sau, thoáng dở khóc dở cười.
Lẽ nào tốn nhiều công sức như vậy chỉ để có thể ở lại lâu hơn một lát?
Lúc lên xe, Thời Duyệt đề nghị đi ăn ít tráng miệng ngọt, tiêu cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!